Chereads / Trừ tà / Chapter 4 - Nơi từng gọi là nhà

Chapter 4 - Nơi từng gọi là nhà

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng, nhưng không khí trong phòng vẫn nặng nề như chưa từng có sự thay đổi. Tôi từ từ bò ra khỏi gầm giường, mỗi bước đi đều cảm thấy nặng trĩu như thể có ai đó đang đè lên vai mình. Tôi nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh. Mọi thứ trong nhà đều im lìm, không một tiếng động. Cả ngôi nhà dường như đã bị quên lãng.

Bước ra khỏi phòng, tôi nhận ra căn nhà chẳng giống như mọi khi. Cảm giác tĩnh mịch dường như dày đặc hơn. Những bóng đen đung đưa nhẹ nhàng trên tường, không phải do ánh sáng ngoài trời mà là thứ gì đó không thể giải thích được. Tôi đứng khựng lại, chẳng dám bước tiếp.

"Ông bà đâu rồi?" – Tôi thầm hỏi, nhưng câu trả lời lại như bị cướp đi, văng vẳng trong tâm trí tôi.

Tôi khựng lại trước cảnh tượng ghê rợn ngoài sân. Máu và thịt vương vãi ở khắp nơi, một vài bộ phận cơ thể người vẫn còn đó, đầy vết cào, cắn. Giờ ông bà tôi không còn nữa, ai sẽ che chở cho tôi đây?

Tôi gục xuống khóc nức nở, một phần vì tiếc thương cho cái chết của người thân, thế nhưng chín phần là tôi khóc cho bản thân mình.

-Tại sao cái số tôi lại khổ thế này?!! - Tôi gào lên trong đau đớn. Tôi gào, tôi khóc ,đến mức lại rơi vào cơn mê một lần nữa.

Khi tỉnh lại, trời đã sẩm tối, tôi uể oải lết xác vào trong nhà. Lòng tôi thắt lại khi nhìn thấy cái bóng đen lướt qua trong bếp. Đó không phải là bóng của ông bà, tôi chắc chắn. Bóng đó cao lớn, mơ hồ, và không có hình thù rõ ràng. Tôi không thể rời mắt khỏi nó, cơ thể tôi như bị tê liệt, không thể di chuyển dù chỉ một bước. Bất chợt, tôi nghe thấy tiếng lách cách phát ra từ phía sau, giống như ai đó đang di chuyển trên sàn nhà, nhưng không phải tôi.

Tìm thấy mày rồi!

Giọng nói đó không phải của ông bà. Nó khiến tôi rét run, chân tay như không còn sức lực. Tôi quay lại, nhưng chẳng thấy gì, chỉ là không gian tĩnh lặng đến ghê người.

Mắt tôi chợt dừng lại ở một chỗ trong phòng khách. Đó là một mảnh vải rách nát, màu đỏ thẫm, như thể nó đã được nhúng trong máu. Tôi tiến lại gần, và rồi, tôi thấy những vết chân… vết chân bằng máu, dẫn thẳng vào khu vực sân sau.

Mọi thứ ở đây… vẫn không thay đổi. Nhưng không khí lại càng nặng nề hơn. Tôi tiến về phía chiếc chuồng chó, nơi con Mực nằm. Cái chuồng giờ trống rỗng. Thậm chí còn chẳng có dấu vết của con chó. Chỉ có một vũng máu đen ngòm, như thể nó vẫn còn tươi mới. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy sự sợ hãi ra khỏi đầu, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nghe thấy tiếng động. Một tiếng bước chân không rõ ràng, nhưng lại rất gần.

Ai đang ở đây với tôi?

Không kịp suy nghĩ, tôi dốc hết sức bình sinh chạy khỏi căn nhà. Phía sau những tiếng bước chân và tiếng gào thét vẫn đang đuổi theo tôi không ngừng. Tôi cứ chạy, chạy, chạy mãi,cho đến khi đến quán của dì Năm - một người họ hàng xa của tôi. Tôi thở hổn hển, liên tục kêu cứu:

-Dì ơi, cứu, cứu cháu với...

Tôi kiệt sức, gục xuống, tiếng dì Năm vọng ra từ trong nhà:

-Ơi, tao đây.