Ông Vinh chết rồi.
Trên cổ ông có một vết răng lớn, sâu hoắm, máu bắn tung tóe khắp nhà. Xác ông nằm giữa gian chính, đôi mắt mở trừng trừng như trước khi chết đã chứng kiến thứ gì đó khủng khiếp lắm. Cảnh sát vào cuộc, nhưng chẳng tìm được manh mối nào rõ ràng, chỉ có thể kết luận rằng cái chết của ông Vinh là do thú rừng gây ra .Thế nhưng chỉ những người tham gia đám tang ngày hôm ấy mới biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Tối ấy, khi tôi và ông bà đang ăn cơm, tiếng gọi bất chợt vang lên ngoài sân:
-Có ai ở nhà không.
Giọng nói trầm đục, kéo dài từng chữ, nghe lạnh sống lưng. Tôi nhận ra đó là tiếng của ông Vinh. Nhưng ông đã chết rồi cơ mà!
Mặt ông nội tôi tái xanh. Ông lặng lẽ kéo bà và tôi xuống gầm bàn, ra hiệu im lặng. Cả nhà nín thở, chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài vườn, rít qua những tàu lá chuối khô sột soạt.
-Ông Bình ơi ,ông có nhà không?
-Nam ơi ,ra mở cửa cho ông nào.
-Bà Hà ơi ,tôi Vinh đây mà.
Tôi run bần bật, nhìn về phía ông nội. Ông đưa ngón tay lên môi, ánh mắt sắc lạnh ra hiệu tuyệt đối không được động đậy. Nhưng rồi, dưới gầm bàn tối om, tôi bất chợt chạm vào thứ gì đó lạnh ngắt. Tôi cúi xuống nhìn – một con chuột! To bằng bắp tay, đôi mắt đỏ rực ánh lên trong bóng tối,tôi giật mình nhảy dựng lên ,cơm canh bắn tung tóe khắp nhà .Tiếng loảng xoảng đổ vỡ trong nhà dường như đã làm lộ vị trí của chúng tôi.
-A! Hóa ra là ông có ở nhà à.
Tiếng nói trầm ,rất trầm vang lên,dường như được cất lên từ cõi âm .
Ông nội tôi sầm mặt, không nói một lời. Ông bước nhanh ra sau bếp, chụp lấy con dao chặt thịt, rồi đi thẳng ra vườn. Tiếng bước chân ông dồn dập, gấp gáp. Tôi và bà bám theo sau, lặng lẽ nép vào bậu cửa nhìn ra.Dưới ánh trăng lờ mờ, ông nội túm lấy con chó Mực đang bị xích ở góc chuồng. Con chó cào cào chân, tru lên những tiếng khản đặc, ánh mắt ngơ ngác như cảm nhận được điều chẳng lành. Ông không do dự, giáng một nhát dao xuống. Con Mực thét lên đau đớn, máu phun ra nóng hổi.Cả người tôi lạnh toát. Con chó đã theo nhà tôi bao năm, vậy mà ông…
Ông nội hứng máu chó vào một cái bát sành, rồi quay vào nhà, khuôn mặt lạnh lùng như đá. Ông kéo tôi vào buồng ngủ, đặt tay lên vai tôi và nói, giọng run run:
-Nam, nhớ kỹ lời ông: bất kể có chuyện gì xảy ra, cháu phải ở yên dưới gầm giường. Không được bước ra ngoài, nghe chưa? Kể cả ông bà có gọi, có la hét, cũng không được!
Tôi không hiểu chuyện gì, chỉ biết gật đầu. Trước khi ra ngoài, ông còn quay lại nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy u ám, như thể đây là lần cuối ông nhìn thấy tôi vậy. Đêm đó, tôi nằm im dưới gầm giường, ôm lấy đầu gối mà run rẩy. Ngoài kia, tiếng gió rít lên từng hồi, hòa cùng tiếng côn trùng kêu râm ran. Rồi bỗng, một tiếng gào vang lên từ nhà chính:
-A…! Cái quái gì vậy…!?
Tiếng ông nội, đầy hoảng loạn. Tiếng bà nội gào lên ngay sau đó:
-Cứu! Trời ơi cứu tôi với!
Tiếng la hét kéo dài trong vài phút, rồi tắt lịm, nhường chỗ cho một thứ âm thanh ướt át, nhầy nhụa, như tiếng thịt bị xé toạc. Mùi tanh của máu xộc vào mũi tôi.
Tôi cắn chặt răng, nước mắt trào ra, nhưng không dám nhúc nhích. Ngoài kia, không gian lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân lẹp kẹp trên sàn gỗ, từng bước… từng bước… tiến gần về phía phòng tôi.