Sâu trong khu rừng hắc ám, tiếng gió gào rít qua những tán cây mục nát, hòa cùng mùi tanh nồng của máu và mùi khói cháy sém. Một trận chiến khốc liệt giữa loài người và loài quỷ vừa kết thức, để lại cảnh tượng hoang tàn, đổ nát, từng gốc cây cháy rụi bốc lên đám khói đen dày đặc che cả bầu trời phía trên. Những xác chết, không phân biệt người hay quỷ, nằm la liệt khắp mặt đất, có một vài cái hoặc đã mất đầu, hoặc đã mất tay, chân, một vài bộ phận nào đó, thậm chí là đã bị phân mảnh nằm ngổn ngang… cảnh tượng thật kinh hoàng!. Máu chảy thành từng dòng nhỏ, hợp lại thành sông, nhuộm đỏ cánh rừng vốn đã đầy u ám.
Giữa khung cảnh đổ nát, một bóng người hiên ngang bước tới. Đó là người anh hùng của nhân loại – người chỉ huy tối cao và cũng là niềm hy vọng của cả loài người trong cuộc viễn chinh vào khu rừng hắc ám. Chiến bào uy dũng khoác trên thân đã không còn nguyên vẹn, loang lổ màu máu, mảnh giáp kim loại va chạm vang lên theo từng bước chân đang ngày một nặng nề. Đôi tay mệt mỏi nhưng cũng rất kiên định, kéo lên thanh kiếm chà sát với mặt đất, tóe ra cả ánh lửa. Tay còn lại đang nắm sừng của một chiếc đầu quỷ đã đứa lìa, máu nhỏ giọt thành từng vệt trên nền gạnh đen sạm, đầy ẩm mốc dẫn vào một tòa lâu đài. Tuy vậy chiếc đầu đó vẫn còn sống, đôi mắt sắc lạnh đã cụp xuống, gần như nhắm lại, miệng không ngừng lặp lại tiếng cười kinh dị.
Đến trước một cảnh cửa rộng lớn bằng gỗ đen, xung quanh được bao quanh bằng thứ kim loại sẫm màu, nổi bật là hai bức tượng quỷ đang dang rộng đôi cánh ở hai bên. Với một chút sức lực, người anh hùng đã đạp đổ cánh của tường chừng như rất kiến cố, rồi cứ thế dẫm lên nó từng bước tiến vào đại sảnh của lâu đài, đến gần chiếc ngai vàng của quỷ vương - biểu tượng quyền lực tối thượng của kẻ thù. Với một cú vung tay mạnh mẽ, anh cắm cái đầu của quỷ vương lên ngọn giáo bên cạnh bức tượng trong đại sảnh,. Ngay lập tức chiếc đầu thét lên một tiếng hét khó chịu vì đau đớn, máu cứ thế chảy dọc ngọn giáo xuống nền gạch, thẫm xuống mặt đất. Anh chưa vội giết hắn ngay, phải để hắn sống, để hắn "chứng kiến" ngai vương của mình sập đổ dưới lưỡi gươm của con người. Người anh hùng nắm chắc lấy thanh kiếm, dồn hết sức lực còn lại chém mạnh xuống chiếc ngai vàng. Âm thanh kim loại va chạm vào đá vang vọng cả lâu đài. Một đường kiếm sác bén dọc từ trên xuống chẻ ngai vàng làm đôi, vỡ thành những mảnh vụn.
"Từ giờ sẽ không còn loài quỷ nữa. Đây là cái giá phải trả sau những gì chủng tộc của ngươi đã gây ra cho loài người."
Thay vì im lặng chấp nhận và chờ đợi cái chết, cái đầu đứt lìa của quỷ vương bật ra tiếng cười ghê rợn, vang vọng đại sảnh truyền ra cả cánh rừng bên ngoài, thậm chí còn lớn hơn cả tiếng hét lúc đau đớn. Điệu cười khàn đặc vừa mỉa mai vừa coi thường con người trước mặt. Hắn người nhìn, hưng phấn mà cất tiếng.
"Ha ha ha! Nhân loại ngu ngốc! Ngươi nghĩ mình là anh hùng à? Không, ngươi chỉ là con rối trong tay bọn chúng, một thanh kiếm vô tình bị bọn chúng lợi dụng. Ha ha ha, ta sẽ đợi ngươi ở bên dưới, dù có xuống địa ngục ta cũng phải chống mắt lên xem một ngày nào đó, ngươi hối hận và chết như thế nào. Ha ha ha ha ha ha…"
Người anh hùng nhìn cái đầu trước mặt đang cười một cách điên dại bằng nửa con mắt, khuôn mặt lạnh lùng, tay nắm chặt thanh kiếm. Nhưng dù vậy những lời cuối cùng của quỷ vương vẫn không khiến anh lung lay, không thương cảm hay một chút do dự nào, anh giáng nhát kiếm cuối cùng, kết thúc sự sống của tên ác ma. Máu bắn lên khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt nhưng vẫn không làm anh chớp mắt hay biểu cảm gì. Cứ thế bất động nhìn cái đầu hóa thành tro bụi.
Một lúc sau, cơ thể anh hùng bỗng đổ gục xuống nền đá lạnh. Bàn tay ôm lấy bụng không biết đã đầy máu từ lúc nào. Một vết chém dài hở ra, lớn đến nỗi có thể nhìn thấy cả phần nội tạng bên trong. Có lẽ trong suốt trận chiến anh đã không để ý đến nó, vì mải chiến đấu mà bỏ quên cả cảm giác đau đớn. Vị anh hùng của nhân loại nằm đó, ngay trong đại sảnh của lâu đài quỷ vương, thanh thản mà chấp nhận, có lẽ ra đi lúc này cũng là một điều không tệ, xuống dưới kia biết đâu lại còn có thể gặp lại nhưng đồng đội cũ, cùng nhau uống rượu, cùng nhau trò chuyện.
"Ha ha ha, kiếp này sống không uổng, có huynh đệ vào sinh ra tử, có sự nghiệp, có tiếng thơm muôn đời. Chỉ tiếc là, vẫn chưa được nếm trải cảm giác của tình yêu, thôi thì coi như để dành cho kiếp sau vậy. Kiếp sau làm người bình thường thôi….ha ha.. hic hic….hức hức.."
Tiếng cười dần dần biến thành tiếng khóc nức nở, anh nằm đó tưởng chừng như đã chấp nhận cái chết, nhưng cứ thế mất đi anh vẫn không nỡ. Đưa tay che lấy mắt, cố ngăn những giọt nước mắt trào ra.
"AAAA, thật xấu hổ, anh hùng quái gì lại nằm đây khóc cơ chứ…ha ha, các huynh đệ, tôi xuống gặp mọi người đây"
Cứ thế, đôi mắt anh nặng trĩu, dần dần nhắm mắt, cánh tay đang che trên khuôn mặt cũng buông thõng, rơi xuống mặt đất. Trêm môi còn nở nụ cười, có chút tiếc nuối nhưng dù sao kiếp này cũng đã rất tốt rồi.
Trong một mảng tối đen kịt, chỉ còn anh đứng đó đang ngơ ngác, cố gắng tìm hiểu xung quanh, bối rối trước cảnh tượng lúc này.
"Chẳng phải mình chết rồi sao,.. đây là đâu?, Đường xuống địa ngục?
"Diệp Tô"
Một tiếng nói hiền dịu cất lên làm anh giật mình. Tiếng gọi quen thuộc đã lâu chưa được nghe, một dòng nước mắt bất giác rơi dài trên má, anh cố kìm nén từ từ quay đầu lại, không dám hi vọng. Đến lúc này, thấy rõ được hai người trước mặt, anh mới dám khóc thật lớn, cảm xúc chôn vùi bấy lâu trào ra như thác lũ, anh nức nở, khuôn mặt nhem nhuốc đẫm nước mắt cứ thể chạy về phía họ.
"Ba, mẹ…hức hức…"
Phía trước anh là một cặp vợ chồng, tuy vẫn còn rất trẻ, nhưng trong đôi mắt lại hiện rõ tình yêu thương vô bờ bến. Họ dang tay, đón mừng đứa con bé bỏng của họ. Diệp Tô lúc này đã trờ về là đứa trẻ lúc xưa, cái lúc còn ham chơi, hay khóc nhè, hay nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ mà kể lể nỗi uất ức trong cuộc sống. Anh chẳng còn là vị anh hùng tôn kính nữa, chẳng còn là chằng thanh niên điềm đạm, toát lên khí thế oai nghiêm nữa. Giờ đây anh là đưa con trai bé bỏng của ba mẹ, anh ôm chầm lấy họ, cứ thế mà khóc thôi. Hơi ấm quen thuộc mà từ lâu đã không được cảm nhận khiến anh không muốn buông ra. Bàn tay dịu dàng của mẹ nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Tô như trước kia, thật quen thuộc. Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt của họ.
Mẹ anh vẫn thể, vẫn là vẻ đẹp như tiên nữ lúc còn trẻ, vẻ đẹp dịu dàng toát lên sự bao dung, hiền từ. Ba anh cũng vậy, cũng vẫn còn là chàng trai soái ca năm đó, tuy có chút nghiêm nghị nhưng trong mắt ông vẫn là tình yêu to lớn dành cho cậu. Cả hai vẫn là hình ảnh lúc trẻ trước khi mất.
"Ba, mẹ… sao hai người lại ở đây? Con nhớ hai người nhiều lắm, ba mẹ cho con theo với, đừng bỏ con lại".
Mẹ anh nghe vậy, bà liền đưa tay lau nước mắt cho cậu, dịu dàng mà an ủi.
"Ngốc quá, sao lại đi theo ba mẹ chứ, con còn cuộc đời phía trước, sau này còn phải lấy vợ sinh con. Ba mẹ cũng nhớ con nhiều lắm, Diệp Tô, nhưng con vẫn phải sống, phải sống tiếp vì ba mẹ nhớ chưa"
Nói rồi, ba anh cũng đặt tay xoa đầu cậu, ông không nói gì nhưng cũng đủ để cậu hiểu tình yêu của ba. Hai người đứng dậy, luyến tiếc mà buông cậu ra, dần dần đi vào màn đêm vô tận. Cậu không nỡ, đuổi theo trong vô vọng.
"Đừng mà, ba… mẹ.. đừng bỏ con lại nữa mà"
Cho đến khi bóng dáng họ hòa vào bóng tối trước mặt, cậu mới khụy xuống, khóc nức nở.
"Tại sao? Tại sao chứ.. hức hức… sao lại bỏ con lại một mình?"
"TẠI SAO?"
Một tiếng hét lớn cất lên, cậu vội vã bật dậy, trán đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt. Diệp Tô ngơ ngác nhìn vào bàn tay mình, vẫn là đôi tay to lớn, cứng cáp đầy cơ bắp.
"Mình vẫn còn sống?"