Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Bình yên trên mảnh đất này liệu còn tồn tại

🇻🇳Nuyent
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
19
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Khởi đầu hay kết thúc?

Trên một cây cầu dường như đã mục nát hoàn toàn, có cả người và chó đều đang song hành cùng nhau. Sự khác biệt giữa giống loài là điều có thể thấy rõ, nhưng 'chủ nào tớ nấy', cả hai đều có điểm chung là những bước chân đầy dứt khoát và đôi mắt chỉ biết nhìn về phía trước.

Con người với vóc dáng trung niên, kèm theo đôi mắt nâu và sâu tựa như 'nửa hồn nửa không' đó tên là Rui. Còn con chó vàng hoe với cái đuôi ngoe nguẩy đi cùng là Su.

Rui tựa mình vào rào chắn của cây cầu, mắt vẫn hướng về phía bên kia — điểm kết thúc của cây cầu. Một thành phố. Trước đây nó đã từng rất náo nhiệt, cùng với ánh đèn sáng chói muôn màu đầy lung linh làm rực sáng cả thành phố. Ô tô, xe máy, con người...đã từng lấp đầy những con đường làm nó dường như chật kín. Nhưng giờ cũng chỉ là 'từng'. Mọi thứ đã vào dĩ vãng. Mọi thứ đều đã hoang tàn.

Con Su đứng bên cạnh Rui, nó không muốn làm phiền người chủ vẫn còn đang say sưa đắm mình vào quá khứ. Nhưng cơ thể nó bỗng truyền đi một cảm giác rùng mình khiến toàn thân nó căng ra. Nó liền hướng ánh mắt như muốn nuốt chửng mọi thứ về phía trước, và nhe răng ra đầy đe doạ. Rui nhanh chóng tiến tới con Su. Anh vuốt ve thân người và xoa đầu nó làm nó bình tĩnh thêm nhiều phần. Rui nheo mắt nhìn phía trước, hình bóng mờ ảo dần hiện rõ hơn. Một dáng người cao chót vót.

Thứ đó bước đi trong vô định, không có ý tốt nhưng cũng chẳng có ý gây hại. Phút giây dần trôi hệt như nó dần bước qua hai người như thể cả hai không hề tồn tại. Rui thì cố nhịn thở, không muốn phát ra bất kì tiếng động nào. Nhưng con Su thì khác. Nó cứ liên tục gầm gừ mặc cho Rui có xoa dịu nó nhiều tới cỡ nào. Cho đến khi cái thứ 'chót vót' đó dừng lại, cái đầu của nó nhìn xuống, cả người và chó đều lập tức tuôn trào một cảm giác sợ hãi tột độ.

Chỉ một thoáng, thứ đó ngẩng cao cái đầu lên trên, đôi mắt đột ngột bừng sáng một màu xanh lam chiếu rọi một vùng rộng lớn. Cơ thể nó run rẩy dữ dội trong khi miệng thì mở to, phát ra một tiếng loa giống hệt tiếng loa khẩn cấp trong việc sơ tán người dân. Nhưng có lẽ thay vì 'sơ tán', tiếng loa đó giống như một lời 'kêu gọi' thì đúng hơn.

Ngay giây phút này, chỉ còn lại một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cả hai. Chạy!!

Tiếng chân chạy, tiếng tim đập, tiếng loa vang, tiếng gió thổi, và cả tiếng gầm gừ ở phía bên kia cầu. Tất thảy tạo nên một khúc nhạc kinh hoàng làm bất cứ ai cũng phải sởn gai ốc.

Rồi một, mười, năm mươi, một trăm, thậm chí là hàng ngàn những con người ở nơi thành phố bắt đầu bị thứ ánh sáng xanh kia thu hút. Cách bọn chúng nhấc chân và bước, cách bọn chúng nhìn về hướng ánh sáng, cách bọn chúng gầm gừ đói khát. Mọi thứ kể trên đều đã tô điểm thêm sự vô hồn và trống rỗng cho cái bộ dạng vốn đã xấu xí đến phát tởm đó.

Trong số chúng, có số ít cá thể là có hình dạng cực kì đặc biệt. Nhiều nhất phải kể đến thứ sinh vật kia. Nó cao hơn những ba cái đầu so với những con còn lại, hai con ngươi đã bị thay thế bởi hai chiếc sừng nhọn hoắt và đâm trồi lên trên, miệng thì mở ra giống thể nó sẽ không bao giờ đóng được.

Sức nặng trên cây cầu dần trở lớn khi những sinh vật dị dạng đó bước chân lên. Cả người và chó đều có thể cảm nhận được điều này một cách rõ ràng nhất. Khi cây cầu bắt đầu kêu lên những tiếng gãy nứt, cả hai biết thời gian có khi chẳng còn nhiều bằng một gang tay.

Và rồi, giới hạn đã đến. Với một tiếng nứt ở cuối, cả cây cầu đã bị gãy thành nhiều phần một cách nhanh chóng. Cái thứ cao chót vót cùng với những con quái vật trên cầu đều bị rơi xuống mặt nước sâu, ngay sau đó, tiếng loa lẫn cái ánh sáng xanh đó mới chịu biến mất hoàn toàn.

Chú chó Su đã thành công thoát khỏi cái số phận bị rơi xuống đại dương sâu thẳm, nhưng Rui thì chẳng may mắn như vậy. Hai tay anh đang nắm chặt lấy mép rìa vách đá, anh hoảng lắm, mồ hôi chảy như sông. Nhưng nghĩ đến việc bản thân vẫn còn phải sống, vẫn còn nhiều thứ cần trải nghiệm trên đời thì Rui lấy hết sức bình sinh, cả cơ thể như dốc hết toàn lực đẩy anh lên phía trên.

Hộc hà. Hộc hà. Hộc hà.

Rui nằm sõng soài trên nền đất, ngực phập phồng kèm theo tiếng tim đập mạnh như tiếng trống.

Anh lại đưa mắt mình nhìn về phía thành phố, giờ đây đã xa và khó với tới hơn bao giờ hết. Tim anh như thắt lại khi nhận ra bản thân có thể sẽ không bao giờ được quay trở lại nơi đó lần nào nữa.

"Grừ..."