Sau khi tôi nghe thế, tôi liền hỏi lại rằng:
"Thế tên đó thì sao?"
Rồi anh trả lời gấp gáp rằng:
"Kệ cha nó, qua đi!"
Tôi nghe vậy liền tiến về phía quảng trường. Lúc tới nơi thì thấy có mười sáu con quái thai tấn công người dân. Tôi liền che chắn cho người dân chạy thoát và tạo một bong bóng nước để tạo thành một cây chuỳ khổng lồ. Tôi liền ấn vào xi lanh ba lần để cường hoá cây chuỳ. Rồi tôi vung chúng về phía lũ quái thai và dồn sức còn lại về phái bàn tay để đấm chúng. Còn ở phía anh Nham thì anh liền lấy cành cây rụng đốt cháy thành tro để làm mờ tầm nhìn của chúng. Lúc chúng bị mất tầm nhìn, anh liền phân thân và bắn về phía gáy chúng. Rồi anh ấy liền gạt khoá nòng hai lần để bắn ra quả cầu khổng lồ và để phân thân nhập vào quả cầu đó. Khi lũ quái thai nhìn được thì cũng là lúc quả cầu khổng lồ bay về phía chúng. Khi này, lũ quái thai đã xử lí xong, tôi liền hỏi rằng:
"Đây là lũ thuật quái mà anh gọi đó à?"
Anh ấy liền phủ nhận và chỉ về phía một tên quái vật đang tiến lại gần. Nó là một con con báo với những tia chớp nhỏ xuất hiện quanh nó. Nó thấy chúng tôi nhìn nó liền phi về phía chúng tôi. Chúng tôi chỉ kịp thấy ánh sáng màu váng trong chốc lát r biến mất. Tôi hỏi anh Nham rằng là:
"Vừa nãy là thứ gì? Nó có liên quan tới con khi sáng không?"
Anh ấy gật đầu thừa nhận và kể lại rằng:
"Nãy cậu cũng đã thấy hình dạng của nó rồi đấy. Khi nãy nó đã chạy quanh tôi, rồi tạo ra một vòng tròn sấm chớp. May là với cơ thể lửa nên cũng thoát ra được nhưng cũng hơi đau rát. Vậy nhưng khi tôi nhìn lại thì lại thấy ở trong vòng tròn khác, nên mãi tôi mới thoát ra ngoài được."
Tôi thắc mắc với anh ấy và hỏi rằng:
"Thế sao lúc em tới thì nó có xuất hiện đâu?"
Anh ấy nói với tôi một cách bông đùa rằng:
"Có lẽ thấy cậu là nước nên cũng chả làm gì được."
Tôi liền đưa anh đến bệnh viện và chạy về nhà. Lúc về nhà thì tôi đã ngất lịm đi, em gái tôi liền đỡ tôi lên giường và ngủ. Khi dậy thì tôi đã thấy mình đã ở trên giường từ lúc nào. Không nghĩ nhiều, tôi vẫn sinh hoạt như bình thường và cùng em gái tới trường. Khi tôi bước vào lớp thì thấy một thanh niên lạ ngồi bên cạnh tôi. Tôi tiến lại chào hỏi rằng:
"Chào cậu, mình là Đại Cường còn cậu thì sao?"
Thanh niên đó tươi cười trả lời rằng:
"À, mình tên là Thiên Lôi, mình cũng mới chuyển tới đây."
Đến lúc vô học thì cô giáo cũng giới thiệu sơ qua về cậu ấy. Đại loại là cậu ấy là học sinh từ Thập Phong chuyển về Thất Vạ đây sinh sống cùng gia đình. Trong lớp học thì cậu ấy luôn nói những thứ kinh tởm vào tai tôi khiến tôi cảm thấy rất khiếp sợ. May là Mã đã nói với cậu ta cái gì đó để cậu ta im lặng. Cậu ấy ngại ngùng nói rằng:
"Xin lỗi cu, thật ra đó là thằng anh họ tao, tính tình hơi thất thường thông cảm nhá."
Tôi cũng thông cảm được và quên đi chuyện đó.
Tối hôm nay tôi đang đi trên đường thì thấy tên từ thuật quái bỏ đi đó đang chạy quanh thành phố này. Từng người bị co giật khi hắn chạy qua. Tôi liền biến thân và đuổi theo hắn, hắn thấy vậy liền chạy đi mấy. Dù hắn có nhanh thế nào thì tôi cũng đã chuyển một phần nhỏ của mình trên người nó. Khi hắn dừng lại tại một con hẻm, tôi thấy hắn đứng lại nói chuyện với một kẻ nào đó. Hắn nói với tên đó rằng:
"Thưa chủ nhân, ta đã chạy quanh thành phố này và giật điện khắp nơi rồi."
Tên đó liền hỏi rằng:
"Vậy ngươi đã phá mấy cái dây điện chưa?"
Hắn đã trả lời rằng:
"Tôi đã phá mấy sợi dây điện lớn rồi, vơi thêm sự xuất hiện của tên người nước đó thì mọi thứ càng hợp lí hơn!"
Tên đó liền cười và nói với tên đó rằng:
"Tốt, ngươi về đi kẻo thuốc hết tác dụng giờ."
Tôi nghe thế liền nhập vào vũng nước rồi triệu hồi cây kiếm và tấn công bất ngờ vào tên đó. Con báo đó liền nghĩ đến việc chạy nhưng tôi cũng theo nó mà tấn công. Tôi đã tạo ra hàng ngàn cây giáo và với sức gió lớn nên đã những cây giáo đã được đông cứng và đâm xuyên qua nó. Thế nhưng có một ngọn giáo thép đã chém hết giáo của tôi. Và tên nhân mã thép đó xuất hiện và giải vậy cho tên báo đó. Hắn nhìn tôi cảnh cáo rằng:
"Tên ngoại tộc như ngươi thì nên cút ra khỏi cuộc chơi của bọn ta."
Rồi hắn phi về phía sau bỏ đi. Sau đó, anh Nham ở trên một chiếc taxi đã tìm đến tôi và hỏi tôi sao tôi ở đây xa thế. Tôi liền nói với anh ấy rằng:
"Vừa nãy em rượt theo tên báo đó và em thấy hắn với ai ở con hẻm. Rồi em tới con hẻm nghe hắn nói với ai đó, em tranh thủ tấn công và đuổi theo hắn. Đến đây thì em lại tấn công nhưng thế quái nào thì con nhân mã đó lại tới và cắt ngang."
Anh ấy nghe xong tò mò hỏi về đoạn hội thoại, tôi kể sơ qua là hắn làm theo lời của tên bí ẩm để giết người và dùng thuốc gì đó. Lúc này tôi để ý một chi tiết quan trọng. Đó là lúc chiến đấu thì hắn đã không có tia chớp kể từ lúc ở con hẻm. Tôi liền nói điều đó cho anh Nham. Anh ấy nghe xong liền nảy ra một ý nghĩ, rồi anh ấy nói rằng:
"Hãy dẫn dụ con báo đó đi, nó chỉ có thể dùng điện với một quãng đưỡng nhất định. Rồi từ đó ta có thể đưa hắn về điều tra và tìm được manh mối."
Tôi nghe vậy liền đồng ý với ý tưởng đó, nhưng tôi sợ là sẽ bị chúng phục kích. Mà thôi, dù hôm nay đã thất bại nhưng mà chúng tôi đã tìm được cách.