Sau khi nghe được lời dặn dò của Sư lão, Phát lập tức tiến lại gần rìa của vách núi để nhìn xem đi xuống bằng cách nào.
Sau một hồi thăm dò, hắn chỉ thấy có một vài hốc đá trồi ra và một nhành vài nhành cây nhỏ.
"Mình đã thấy một ngôi làng bên kia rồi, nếu thành công nhảy qua mỏm đá kế bên kia thì chắc chắn sẽ tới được chỗ đó".
Nghĩ xong hắn liền xoay người lại, bỏ một chân xuống mỏm đá, hai tay bám lấy mặt núi. Cứ từ từ hắn ta lại bước xuống tiếp, sau đó thành công nhảy qua bên kia.
"Cũng may mà mình trước đây có đi leo núi"
Sau khi lấy lại một hơi, hắn liền tiến tới ngôi làng gần đó. Khi đến ngôi làng hắn thấy mọi người đang vây quanh một ngôi nhà nhỏ.
Với bản tính tò mò nên hắn cũng đến xem thử. Đây là một ngôi nhà làm bằng tranh khá hoang sơ, hắn nghe thấp thoáng bên trong là tiếng của hai người đàn ông đang cãi lộn.
Hắn liền hỏi thử những người xung quanh:"Có chuyện gì vậy?".
Sau đó một cụ già lẩm cẩm quay ra trả lời lại:"Ồ chàng trai trẻ, cậu cũng tò mò hả".
Bà cụ trông đã hơn 80 tuổi, tóc trắng bạch còn tay thì chống gậy.
"Hai thằng nhóc nay chừa có ngày nào là yên ổn cả. Từ lúc cha mẹ nó mất đi ngày nào tụi nó cũng đánh nhau, còn bây giờ thì đòi chia gia sản của bố mẹ để lại".
Bà cụ thở dài một tiếng.
Trong căn nhà, một tiếng đập bàn phát ra. Phát tò mò chen chúc vào để xem.
"Ngươi giữ khối gia sản này thì làm được gì cơ chứ!".
"Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể khởi nghiệp bằng số nguyên thạch ít ỏi này ư? Chi bằng để ta giữ nó, ta sẽ nhanh chóng giàu to cho xem".
Từ sau đám đông một chàng thanh niên chạc tuổi Phát, mang một chiếc áo dài màu trắng, bên hông đeo thêm một thanh kiếm bước đến.
"Có chuyện gì ở đây thế hả?"
Hắn ta quát lớn khiến hai anh em bên trong nhà quay qua nhìn.
"Ngài Dương Lý!?" Đám đông đồng loạt hô lên.
"Có chuyện gì ở đây?" Hắn vừa nói vừa bước vào bên trong căn nhà.
Lập tức hai anh em cúi gầm mặt xuống.
Tên to béo hơn liền lí nhí nói:
"Ngài- ngài Dương Lý... Ngài xuống núi rồi ạ?"
"Ừ, hôm nay trời đẹp ta xuống núi để thăm làng. Vừa về tới thì đã thấy các ngươi cãi vả rồi"
Tên bên cạnh người gầy gò hơn liền nói:
"A, chuyện này không có gì to tát đâu thưa ngài"
"À mà nhà ngươi còn chút rượu nào không, ta đang hơi khát"
Lập tức hai tên chạy vội đi lấy rượu cho hắn. Một lúc sau, cả hai quay lại mỗi người cầm một bình rượu trên tay.
Tên béo liền nói:
"Rượu này là rượu quý đấy thưa ngài,hai mươi viên nguyên mới mua được một lít đấy thưa ngài".
"Đúng đúng, rượu này chúng tôi phải dành dụm cả năm mới mua được đấy".
"Ta không nỡ uống rượu quý thế đâu, tửu lượng của ta dạo này kém lắm, nhỡ đâu uống hết rượu của nhà ngươi nữa,đem rượu thường là được rồi".
"Ấy ngài đừng khách sáo, đây là lòng tốt của chúng tôi mà".
"Vậy thì ta không khách sáo nữa nhé. À mà ngoài kia giải tán đi, hết chuyện rồi".
Đám đông liền vội vàng rời đi.
Tôi tò mò không biết hắn ta là ai mà mọi người lại thấy sợ hắn, liền hỏi bà cụ lúc nãy:
"Đây là ai vậy thưa bà?"
"Chắc cậu không phải người của làng này nên mới không biết nhỉ? Người ấy là Hoàng Dương Lý, nhìn cậu ta trẻ thế thôi nhưng đã sống lâu hơn cả ta đấy".
"Lâu hơn cả bà!? Trên đời này có thứ đó ư?"
"Nghe nói cậu ấy đã từng chiến thắng một sứ giả ở Thiên Cung nên các vị thần trên đó đã ban cho cậu ta khả năng 'trường sinh bất lão' ".
"Đây đúng là thế giới tu tiên rồi, mình bắt đầu thấy hứng thú rồi".
Tôi liền hỏi thêm một câu nữa:
"Thưa bà, nơi đây có công việc nào không?"
"Ồ, ta biết một nơi đấy. Ở phía sườn thị trấn có một xưởng gỗ ở đó, sao cậu không thử đến xin việc nhỉ?".
Sau khi chào tạm biệt bà lão, tôi lập tức đi đến khu xưởng gỗ đó.
Bỗng chốc bị chặn lại bởi một dáng người. Người đó chính là Dương Lý.
"Này tôi chưa từng thấy cậu ở đây đó, cậu là người mới ở đây à?"
Tôi giật thót lên khi thấy hắn ta đứng trước mặt tôi chỉ trong một tíc tắc.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi liền đáp lại câu hỏi:
"Đúng thế, tôi chỉ vừa mới đến đây thôi".
"Tôi cảm thấy muồn nguồn Linh Khí rất mạnh mẽ chảy trong người cậu đấy. Cho tôi hỏi cậu tên là gì nhỉ?".
"Phát, tôi tên là Hồng Nguyệt Phát".
"Chào mừng đến với Hoa Kiều Trấn, tôi là Sứ giả ở đây biệt danh là Huyết Kiếm".