Linh cảm nhận được từng nhịp tim mình đập mạnh khi bước theo Duy qua những con phố ngập tràn trong đống đổ nát. Cảnh tượng xung quanh như thể bước ra từ một cơn ác mộng: những chiếc xe ô tô lật nghiêng, đổ vỡ; tòa nhà một thời sừng sững nay chỉ còn là những đống gạch vụn; và làn sóng kinh hoàng đã cuốn đi biết bao nhiêu sinh mạng.
Duy không nói một lời nào. Anh chỉ đi nhanh, ánh mắt thận trọng, cảnh giác trước mọi nguy hiểm xung quanh. Linh cố gắng theo kịp anh, dù chân cô đã mỏi và lạnh buốt. Cô không hiểu tại sao Duy lại hành động như vậy. Anh là ai? Và tại sao lại giúp cô trong lúc này?
"Đi nhanh hơn," Duy đột ngột lên tiếng, giọng anh khô khốc, không chút cảm xúc.
Linh chỉ biết im lặng và cố gắng đuổi kịp. Cô cảm nhận được một sự nặng nề trong không khí, như thể mọi thứ đều đang kìm nén, chờ đợi một sự sụp đổ tiếp theo.
"Cảm ơn," Linh lên tiếng, giọng yếu ớt. "Nếu không có anh, tôi…"
"Đừng nghĩ về chuyện đó," Duy cắt ngang. "Giờ không phải lúc để lo lắng về quá khứ. Chúng ta cần phải sống sót."
Linh im lặng, cảm giác trống rỗng lan tỏa trong lòng. Cô không thể ngừng nghĩ về những người đã mất, những người mà cô không thể cứu giúp. Nhưng giờ đây, cô phải sống. Duy đã cứu cô, và nếu có thể, cô sẽ làm tất cả để trả ơn anh.
Đi qua những con phố vắng lặng, họ dừng lại ở một tòa nhà hoang tàn. Duy ra hiệu cho Linh im lặng, rồi lẻn vào trong. Linh theo sát anh, không khỏi thắc mắc về sự lạnh lùng trong cách anh hành động.
"Chỗ này an toàn," Duy nói, nhìn quanh một lượt, rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó trong đống đồ đạc lộn xộn. "Chúng ta cần phải tìm thức ăn và nước uống."
Linh quan sát, cảm nhận được sự cẩn thận trong từng hành động của Duy. Anh rõ ràng là người đã quen với việc sống sót trong tình huống như thế này. Cô bắt đầu hiểu rằng, nếu không có anh, cô sẽ chẳng biết phải làm gì trong thế giới này
"Anh đã sống như thế này bao lâu rồi?" Linh hỏi, tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện. Cô cần biết thêm về người đã cứu mình.
"Quá lâu," Duy trả lời ngắn gọn. "Hơn ba năm rồi."
Linh cảm thấy một nỗi lo sợ dâng lên. Cô biết rằng thế giới này không còn giống như trước nữa, nhưng ba năm… Duy đã sống sót trong ba năm qua. Điều đó có nghĩa là tận thế này đã xảy ra từ rất lâu rồi. Những ngày tháng trước mắt sẽ còn khó khăn hơn rất nhiều.
"Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?" Linh tiếp tục hỏi, mong muốn hiểu rõ hơn về thế giới mới này.
"Không ai biết," Duy đáp, ánh mắt anh lướt qua cô, nhưng không phải kiểu nhìn dò xét mà là một cái nhìn lạnh lùng, như thể anh không muốn chia sẻ thêm. "Chỉ biết rằng không còn gì như trước nữa."
Linh im lặng, cảm nhận được sự mơ hồ trong câu trả lời của Duy. Cô biết rằng, như bao nhiêu người khác, Duy cũng không có câu trả lời cho tất cả. Nhưng họ vẫn phải sống sót. Họ không thể ngừng lại, không thể yếu đuối. Bất chấp tất cả, họ phải tiếp tục tìm cách sống.
Duy bỗng nhiên ngẩng lên, mắt anh sáng lên như thể đã phát hiện ra điều gì đó. "Có người," anh thì thầm, ra hiệu cho Linh im lặng.
Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nín thở. Trong thế giới này, mỗi bước đi đều đầy nguy hiểm. Cô biết rằng, trong một giây phút lơ là, họ có thể bị tấn công bởi bất cứ ai.
Chưa kịp nghĩ ngợi, một nhóm người xuất hiện từ bóng tối, họ bước vào tòa nhà, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt họ. Linh không thể xác định được họ là ai, nhưng tất cả đều có vẻ rất cảnh giác, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Chúng ta không thể để họ thấy mình," Duy thì thầm, kéo Linh ra sau một bức tường đổ nát.