Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Là Ta

🇻🇳RiaHuynh
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
53
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Bước chân vào bóng tối

Tiếng la hét vang vọng khắp ngôi làng nhỏ, hòa lẫn với âm thanh ghê rợn của lửa cháy và tiếng kim loại va chạm. Rin chạy băng qua con ngõ hẹp, đôi chân nhỏ bé lấm lem bùn đất, cùng những người dân hoảng loạn tìm nơi trú ẩn. Cô không biết điều gì đang xảy ra – chỉ thấy những kẻ mang sức mạnh kỳ lạ xuất hiện, tàn sát mọi thứ trên đường đi của chúng.

"Chạy đi, Rin! Chạy mau!" Giọng chị gái vang lên, như một mệnh lệnh cuối cùng. Nhưng cô không chạy. Cô đứng chôn chân, sợ hãi nhìn kẻ tấn công vung thanh kiếm đen xuyên qua ngực chị gái. Chị gục ngã ngay trước mặt cô, máu nhuộm đỏ mặt đất.

Rin quỳ sụp xuống, nước mắt tuôn rơi. Trái tim cô như bị xé toạc, và rồi – một cảm xúc dữ dội bùng lên trong lồng ngực. Lửa giận, nỗi đau, và tuyệt vọng hòa quyện, kéo theo thứ gì đó trỗi dậy từ sâu bên trong.

"Dừng lại!" Rin hét lớn, một luồng ánh sáng tím chói lòa bùng phát từ cơ thể cô, cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Kẻ thù ngã xuống, khí độc lan tỏa khắp không gian, khiến tất cả mọi người phải hoảng loạn tháo chạy.

Khi ánh sáng tan đi, Rin mở mắt, chỉ để nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất: mẹ cô nằm bất động dưới đất, bàn tay còn dang ra như muốn bảo vệ cô. "Mẹ…" Rin thì thầm, giọng nghẹn lại. Cô run rẩy bước tới, cố lay mẹ dậy, nhưng cơ thể bà lạnh giá, đôi mắt nhắm nghiền, mãi mãi không còn mở ra nữa.

Cha cô, người đứng gần đó, từ từ quay lại. Gương mặt ông méo mó vì đau đớn và giận dữ. "Ngươi… ngươi đã giết bà ấy!" ông gào lên, ánh mắt đỏ ngầu.

"Không! Con không cố ý! Con chỉ muốn cứu mọi người!" Rin thét lên, nhưng lời cô bị nhấn chìm trong nỗi căm phẫn. Cha cô nắm chặt con dao của một người lính đã ngã xuống, tiến về phía cô.

"Ngươi là quái vật! Ngươi phải chết!"

Rin lùi lại, đôi chân run rẩy. Tiếng la ó của dân làng hòa cùng những lời mắng nhiếc, họ nhặt đá và gậy gộc, ném về phía cô. Đôi chân cô bỗng tự động lao đi, không còn nghĩ ngợi.

Cô chạy, lao vào khu rừng tối tăm, nơi những tia sáng mờ nhạt của mặt trăng xuyên qua tán lá dày. Dân làng vẫn đuổi theo, tiếng gào thét của họ vang vọng phía sau.

Rin vấp ngã, người đầy vết thương, đôi chân dường như không thể bước thêm một bước nào nữa. Cô gắng gượng đứng dậy, dù sức lực đã cạn kiệt. Dân làng vẫn truy đuổi, tiếng gào thét, đá và gậy gộc ném về phía cô khiến từng cơn đau xé rách tim gan.

Cô chạy, chạy như một con thú bị săn đuổi, cho đến khi không còn đường lùi. Một vách đá đứng sừng sững trước mặt, ngăn cách cô với sự sống. Đôi mắt mờ lệ, thân hình run rẩy, Rin đứng im, đôi tay nắm chặt tà áo đã rách, cầm lại một góc vạt váy như muốn níu kéo một điều gì đó, nhưng chính cô cũng không biết là gì.

Cái chết của mẹ cô, cái chết của chị cô… Tất cả những điều tồi tệ này đều xuất phát từ chính cô.

"Mẹ… chị… con xin lỗi…" Rin khẽ thì thầm, đôi mắt đầy sự ân hận. Nước mắt không ngừng rơi, như những giọt sương mai rơi xuống mặt đất lạnh lẽo. Cô cúi đầu, lòng tràn ngập tội lỗi.

Bàn tay cô siết chặt tà váy, đưa lên che mặt như muốn xóa đi nỗi đau. "Con sẽ theo mẹ và chị… Con sẽ không chịu nổi nữa…"

Đôi chân cô bước lùi lại, cảm giác như vách đá không phải là nơi để dừng lại mà là nơi để kết thúc tất cả.

Giữa không gian im lặng, không còn tiếng la hét của dân làng, chỉ còn tiếng khóc thảm thiết của chính cô. Rin ngước nhìn trời, nước mắt lăn dài, hòa vào tiếng thở dài của đất trời. Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, không còn giá trị gì trong thế giới này.

Và rồi, không còn gì có thể ngăn cản cô. Rin bước về phía vách đá, lòng nhẹ bẫng như đã từ bỏ mọi thứ. Cô nhắm mắt, để tất cả tội lỗi, sự đau khổ và bóng tối nuốt chửng mình, như một quyết định cuối cùng.

Cô lao xuống, chỉ có tiếng sóng vỗ và cơn gió lạnh lùng vây quanh, như một cái ôm vô hình chờ đón cô. Nước mắt vẫn rơi, nhưng lần này, chúng không còn là những giọt nước mắt của sự hối hận. Chúng là những giọt nước mắt của sự giải thoát.