[ ĐN Conan - BH ] Bạn Nhỏ!Chờ Chúng Tôi Nhé?..

DaoistWIaQ3l
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 9
    Views
Synopsis

1

Mori Shion (森 紫苑), cô con gái út của gia đình Mori, là một cô bé luôn được cả nhà cưng chiều. Với tính cách điềm tĩnh, hiểu chuyện, thông minh và tinh tế, Shion mang một sức hút đặc biệt khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ cô bé khỏi những tổn thương.

Hôm nay là một ngày trong lành ở Tokyo. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi khắp các con phố, dòng người vội vã đổ về ga tàu như thường lệ. Là ngày thứ Bảy, Shion không phải đến trường, nên cô quyết định ghé thăm văn phòng luật sư - nơi mẹ cô, bà Kisaki Eri, đang làm việc.

Sau khoảng một tiếng di chuyển, Shion cũng tới nơi.

---

Tại văn phòng của Eri:

// mở cửa bước vào //

Shion: Mẹ!

// ngước lên, ngạc nhiên rồi mỉm cười //

Eri: Shi-chan! Con đến chơi sao?

Shion: Dạ. Hôm nay con rảnh nên ghé xem mẹ có bận lắm không.

Eri: Cũng hơi bận, nhưng có con ở đây, chắc mẹ sẽ làm việc nhanh hơn đấy.

Shion: Lúc nào mẹ cũng như vậy, bận đến quên cả bản thân. Mẹ, nhớ nghỉ ngơi nha. Con ngồi đây được không?

Eri: Tất nhiên rồi. Sofa đó thoải mái lắm. Nếu chán thì lấy sách trên kệ mà đọc nhé.

Shion: Dạ. // mỉm cười nhẹ, đặt cặp xuống sofa //

Cô nhóc liếc nhìn kệ sách trong phòng mẹ và lấy một cuốn sách về tâm lý học. Không gian yên tĩnh trong văn phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Eri và tiếng lật trang sách đều đặn của Shion.

Khoảng 30 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.

// gõ cửa //

Nhân viên: Luật sư Kisaki, tài liệu cần ký đã chuẩn bị xong rồi ạ.

Eri: Được, vào đi.

Một nhân viên bước vào, trên tay là một tập tài liệu dày cộp. Ánh mắt của anh vô tình chạm phải Shion đang ngồi đọc sách trên sofa.

Nhân viên: // ngạc nhiên // Đây là…

Eri: Con gái út của tôi, Mori Shion. Shi-chan, đây là anh Kondo, nhân viên trong văn phòng mẹ.

Shion: // ngước lên, gật nhẹ đầu // Chào anh.

Kondo: // cười ngại ngùng // Chào em. Em còn nhỏ mà đã có vẻ rất chững chạc.

Eri: Haha, Shi-chan nhà tôi từ nhỏ đã như vậy. Được rồi, tài liệu để ở đây đi, lát nữa tôi sẽ ký.

Kondo: Vâng. Nếu cần gì, chị cứ gọi em. // cúi chào rồi bước ra ngoài //

---

Sau khi Kondo rời đi, Eri nhìn sang Shion, ánh mắt pha chút tò mò.

Eri: Shi-chan, con thích văn phòng này không?

Shion: Cũng ổn ạ. Môi trường ở đây yên tĩnh, con nghĩ rất phù hợp với mẹ.

Eri: // mỉm cười // Nếu sau này con muốn, mẹ sẽ dạy con cách xử lý các vụ kiện. Con có vẻ hợp làm luật sư đấy.

Shion: // bật cười nhẹ // Con thì nghĩ con hợp làm cố vấn hơn.

Eri: Haha, thôi được, tùy con vậy. Nhưng nhớ là dù làm gì, mẹ luôn ủng hộ con.

Shion: Dạ.

Cả hai mẹ con tiếp tục trò chuyện một lát thì điện thoại của Eri đổ chuông.

Eri: Xin lỗi con, mẹ phải xử lý một cuộc gọi. Con cứ tự nhiên nhé.

Shion: Dạ, mẹ cứ làm việc đi.

Trong lúc Eri tập trung vào công việc, Shion đặt sách xuống và đứng dậy đi quanh văn phòng. Đôi mắt sắc sảo của cô quan sát từng chi tiết, từ chiếc đồng hồ treo tường đến những bức tranh nghệ thuật được treo gọn gàng.

Phòng làm việc của mẹ luôn sạch sẽ và ngăn nắp như tính cách của bà ấy.

---

Khi đã thăm thú đủ, Shion quay lại ghế và lấy điện thoại ra. Cô nhận được tin nhắn từ một người bạn:

Tin nhắn: "Shi-chan, hôm nay cậu rảnh không? Đi ăn với tớ nhé!"

Shion: "Tớ đang ở văn phòng mẹ. Chắc chiều tớ rảnh, gặp cậu lúc 3 giờ nhé."

Tin nhắn: "Ok, hẹn cậu ở quán cà phê quen thuộc!"

Shion cất điện thoại và tiếp tục chờ mẹ. Dù đang ngồi yên, nhưng khí chất lạnh lùng và điềm tĩnh của cô vẫn khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự trưởng thành vượt trội so với tuổi.

Một lúc sau, Eri hoàn thành cuộc gọi và quay lại chỗ Shion.

Eri: Shi-chan, con chờ mẹ lâu không?

Shion: Dạ không, con đọc sách thôi.

Eri: Con đói chưa? Hay mẹ dẫn con đi ăn trưa?

Shion: Dạ thôi, chiều con có hẹn với bạn. Bây giờ con ngồi đây với mẹ một lát nữa là được rồi.

Eri: // mỉm cười // Con lúc nào cũng hiểu chuyện, mẹ thật sự rất tự hào.

Shion đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, sau đó cô đứng dậy bước tới kệ sách của văn phòng. Đôi mắt cô dừng lại trên một quyển sách có bìa màu đen, tiêu đề bằng tiếng Nhật: "Tâm Lý Tội Phạm".

Shion: Mẹ, quyển sách này… mẹ đang nghiên cứu hả?

Eri: À, đúng vậy. Đây là tài liệu tham khảo cho một vụ kiện gần đây của mẹ. Sao, con cũng hứng thú với tâm lý học tội phạm à?

Shion: Cũng không hẳn, nhưng con thấy lĩnh vực này rất thú vị. Hiểu được tâm lý đối phương sẽ giúp ích rất nhiều trong mọi tình huống.

Eri: Con nói đúng. Nếu con muốn, mẹ có thể giới thiệu cho con một vài tài liệu hay hơn.

Shion: Dạ, con cảm ơn mẹ.

Khi hai mẹ con còn đang trò chuyện, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Nhân viên khác: Xin lỗi, luật sư Kisaki, có một khách hàng mới đến muốn gặp chị ngay.

Eri: // thở nhẹ // Hôm nay bận quá. Shi-chan, con chờ mẹ một chút nhé.

Shion: Dạ, mẹ cứ làm việc đi.

---

Trong lúc Eri tiếp khách, Shion quyết định đi dạo quanh văn phòng. Cô bước ra hành lang, nơi một vài nhân viên đang bận rộn với các tài liệu. Một vài ánh mắt tò mò hướng về cô, nhưng không ai dám lại gần.

Có vẻ như sự lạnh lùng của mình làm họ e ngại.

Shion nhếch môi cười nhạt, rồi tiếp tục bước ra ban công của văn phòng. Từ đây, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh khu phố tấp nập bên dưới.

Shion: Tokyo thật sự rất nhộn nhịp. Nhưng mình vẫn thích những nơi yên bình hơn.

Đúng lúc đó, điện thoại của cô rung lên. Là một tin nhắn từ người bạn thân Shinichi.

Shinichi: "Shi-chan, hôm nay rảnh không? Tớ cần cậu giúp một việc."

Shion: "Chiều tớ có hẹn rồi. Nhưng nếu cần gấp, tớ có thể tranh thủ trước đó."

Shinichi: "Vậy tốt quá! Gặp tớ ở tiệm cà phê Mori lúc 2 giờ nhé. Tớ chờ cậu."

Shion thở nhẹ, trả lời đồng ý rồi tắt điện thoại. Cô quay lại văn phòng để báo với Eri rằng cô sẽ rời đi sớm.

Shion: Mẹ, con cần đi trước một chút. Bạn con vừa nhắn có việc gấp.

Eri: Được rồi, con cứ đi đi. Nhớ cẩn thận nhé.

Shion: Dạ, mẹ cũng đừng làm việc quá sức.

Cô cúi nhẹ đầu, rời khỏi văn phòng với dáng vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã sẵn sàng cho những điều bất ngờ sắp tới.

Shion rời khỏi văn phòng của mẹ và nhanh chóng đến tiệm cà phê Mori, nơi Shinichi đã hẹn. Tiệm cà phê nằm ở một góc phố yên tĩnh, được trang trí theo phong cách cổ điển, rất phù hợp để thư giãn hoặc trò chuyện.

Vừa bước vào, Shion đã thấy Shinichi đang ngồi ở góc bàn gần cửa sổ. Trên bàn là một tập hồ sơ dày cùng ly cà phê vẫn còn bốc khói.

Shinichi: Shi-chan, ở đây!

Shion tiến lại gần và ngồi xuống đối diện với cậu bạn thân.

Shion: Shinichi, chuyện gì mà gấp vậy?

Shinichi: // cười nhẹ, đưa tập hồ sơ cho cô // Tớ cần cậu xem cái này. Là một vụ án khá phức tạp mà tớ đang điều tra.

Shion: // nhận tập hồ sơ, lướt mắt đọc qua // Một vụ án mạng?

Shinichi: Đúng vậy. Nạn nhân là một doanh nhân giàu có, bị giết trong chính biệt thự của mình. Hiện trường gần như không có dấu vết, nhưng tớ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Shion: // chăm chú đọc // Lời khai của nhân chứng này có vẻ mâu thuẫn. Cậu nghĩ sao?

Shinichi: Tớ cũng nhận ra, nhưng chưa có bằng chứng cụ thể để xác định họ đang nói dối. Tớ cần một góc nhìn khác từ cậu.

Shion nhíu mày, tập trung phân tích từng chi tiết trong tập hồ sơ.

Shion: Người ta thường nói, hiện trường vụ án luôn biết cách kể chuyện... nhưng câu chuyện này lại quá trơn tru. Cứ như có ai đó cố tình dọn dẹp mọi thứ.

Shion: Shinichi, cậu có nghĩ rằng hung thủ có thể là người thân cận với nạn nhân không?

Shinichi: Cũng là một khả năng. Tớ đang định gặp người quản gia để hỏi thêm.

Shion: Được, tớ sẽ đi cùng cậu.

Shinichi ngạc nhiên nhìn cô.

Shinichi: Cậu chắc chứ? Tớ không muốn làm phiền buổi hẹn của cậu.

Shion: // nhếch môi cười nhẹ // Giúp bạn cũng là ưu tiên của tớ. Vả lại, tớ có thể sắp xếp lại thời gian.

Shinichi: Cảm ơn cậu, Shi-chan. Tớ thật may mắn khi có một người bạn như cậu.

Hai người rời khỏi tiệm cà phê và nhanh chóng đến biệt thự nơi xảy ra vụ án.

---

Tại hiện trường

Biệt thự là một tòa nhà lớn, xa hoa, được bảo vệ cẩn thận. Tuy nhiên, không khí xung quanh lại nặng nề, u ám.

Shion: Shinichi, cậu đã kiểm tra toàn bộ căn nhà chưa?

Shinichi: Tớ đã kiểm tra phần lớn, nhưng còn một vài nơi mà cảnh sát chưa cho phép tiếp cận.

Shion: Được. Tớ sẽ bắt đầu từ phòng khách.

Shion bước vào phòng khách, ánh mắt nhanh chóng quét qua mọi chi tiết. Từ cách sắp xếp đồ đạc, vết xước nhỏ trên sàn nhà, cho đến góc khuất sau tấm rèm...

Cô dừng lại trước một bình hoa đặt trên bàn.

Shion: Shinichi, cậu có thấy không? Lọ hoa này bị di chuyển.

Shinichi: // bước lại gần // Đúng vậy. Nhưng tại sao lại quan trọng?

Shion: // chỉ vào dấu vết mờ trên bàn // Có vẻ như ai đó đã đặt một vật nặng ở đây, nhưng nó đã bị lấy đi.

Shinichi: Ý cậu là hung khí có thể đã được giấu ở đâu đó?

Shion: Rất có thể. Chúng ta cần tìm xem xung quanh đây có gì khác thường không.

Cả hai tiếp tục tìm kiếm, và những manh mối bắt đầu dần hé lộ...

Shion và Shinichi tiếp tục kiểm tra khu vực phòng khách. Ánh mắt sắc bén của Shion dừng lại ở một bức tranh lớn treo trên tường.

Shion: Shinichi, bức tranh này có vẻ hơi lạ.

Shinichi: // nhìn theo ánh mắt cô // Lạ ở chỗ nào?

Shion: Nó treo lệch một chút so với vị trí cân đối. Hơn nữa, lớp bụi xung quanh cho thấy nó vừa được di chuyển gần đây.

Cả hai tiến đến bức tranh, và khi Shion nhẹ nhàng kéo nó sang một bên, phía sau hiện ra một chiếc két sắt nhỏ.

Shinichi: Không ngờ lại có thứ này ở đây.

Shion: Có lẽ đây là nơi cất giữ thứ quan trọng của nạn nhân. Nhưng tại sao lại giấu kín như vậy?

Shinichi: Cậu có nghĩ rằng hung thủ biết về két sắt này không?

Shion: Nếu biết, thì rất có khả năng thứ gì đó đã bị lấy đi. Chúng ta cần kiểm tra mã khóa hoặc dấu vân tay trên bề mặt.

Shinichi cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng.

Shinichi: Có dấu tay mờ ở đây... có vẻ khá mới. Tớ sẽ yêu cầu cảnh sát phân tích.

Shion: // gật đầu // Trong lúc đó, chúng ta nên tiếp tục xem xét những nơi khác.

---

Cả hai rời phòng khách và bước lên tầng hai, nơi có phòng làm việc của nạn nhân. Căn phòng này được khóa chặt, nhưng Shinichi nhanh chóng sử dụng kỹ năng của mình để mở khóa.

Bên trong, căn phòng bừa bộn với giấy tờ và đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Shinichi: Có vẻ như ai đó đã lục tung nơi này.

Shion: Nhưng nếu là hung thủ, thì hành động này quá lộ liễu. Tớ nghĩ đây chỉ là để đánh lạc hướng.

Cô tiến đến bàn làm việc và lướt tay qua bề mặt.

Shion: Shinichi, cậu thấy không? Có một vết tròn ở đây, giống như vừa có thứ gì đó được đặt lên.

Shinichi: Có thể là một tài liệu hoặc thiết bị quan trọng. Nhưng tại sao lại biến mất?

Shion: // nhíu mày // Cậu có biết ai là người cuối cùng gặp nạn nhân không?

Shinichi: Theo lời khai, đó là người quản gia. Ông ta nói rằng mình đã rời khỏi nhà lúc 8 giờ tối, trước khi nạn nhân bị giết.

Shion: Nếu vậy, chúng ta cần nói chuyện trực tiếp với ông ta. Có lẽ ông ta biết nhiều hơn những gì đã nói.

---

Tại phòng quản gia

Shion và Shinichi tìm đến phòng của người quản gia trong biệt thự. Người đàn ông trung niên, dáng vẻ điềm tĩnh, đang sắp xếp một số giấy tờ.

Shinichi: Xin chào, chúng tôi muốn hỏi thêm vài điều về vụ án.

Quản gia: Tất nhiên, cậu cứ hỏi.

Shion: Ông nói rằng ông rời khỏi biệt thự lúc 8 giờ tối. Vậy ông có thấy điều gì bất thường trước đó không?

Quản gia: Không, mọi thứ đều bình thường.

Shion: // nhìn thẳng vào ông ta // Vậy tại sao có dấu chân bùn trong hành lang, hướng vào phòng làm việc của nạn nhân?

Người quản gia khựng lại, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn.

Quản gia: Tôi… tôi không biết gì về chuyện đó.

Shinichi: // bước tới gần // Ông chắc chứ? Vì nếu chúng tôi tìm thấy bằng chứng liên quan đến ông, sẽ rất khó giải thích.

Quản gia bắt đầu toát mồ hôi, ánh mắt lảng tránh.

Shion: // lạnh lùng // Nếu ông hợp tác, chúng tôi có thể giúp ông. Nhưng nếu không, cảnh sát sẽ không nương tay đâu.

Cuối cùng, người quản gia thở dài và thú nhận:

Quản gia: Được rồi... Tôi đã quay lại biệt thự sau khi rời đi, nhưng không phải để làm hại ông chủ. Tôi chỉ… tôi phát hiện có người lạ đột nhập vào nhà.

Shinichi: Người lạ? Ông có thấy mặt họ không?

Quản gia: Không, tôi chỉ nghe tiếng bước chân. Tôi sợ quá nên không dám ở lại lâu.

Shion và Shinichi liếc nhìn nhau, cảm giác vụ án này càng lúc càng phức tạp hơn.

Shion: Chúng ta cần tìm hiểu xem người lạ đó là ai, và tại sao họ lại đến đây.

Shinichi gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Một bí mật lớn hơn đang chờ được khám phá...