Hằng hà sa số năm về trước, khi mà vũ trụ vẫn còn hoang sơ.
Trên một hành tinh trống rỗng, từ khi được sinh ra đã không có gì ngoài đất đá.
Nhưng rồi, sự trống rỗng giờ đây đã được lấp đầy: khắp nơi đều là xác chết, dường như đã xảy ra một trận đại chiến ở đây.
Trên một đỉnh ngọn núi được tạo thành bởi hàng vạn cái xác chồng lên nhau, có 1 người quỳ gục ngay tại đó, đứng đối diện là 1 người đàn ông trông có vẻ đạo mạo, tay cầm 1 thứ vũ khí đang chĩa về người đang quỳ kia.
Người đàn ông đó nhìn xung quanh mà thở dài, rồi lại nhìn người đang quỳ trước mặt mình mà nói:
- Đấu tranh vì vận mệnh có ý nghĩa gì, để rồi cuối cùng kẻ tội đồ lại chính là ngươi?
Người đang quỳ nghe thấy vậy thì bật cười, ngẩng mặt lên mà đáp rằng:
- Họ tuy đã thân tán hồn vong, nhưng có thể sống vì bản thân mình 1 lần.
- Chẳng bù cho các người, vận mệnh mãi mãi bị ràng buộc, sống như không được sống.
- Nay ta đã thất bại, phụ những người đã mất, việc trở thành tội đồ trong mắt người đời sau là điều chắc chắn.
- Nhưng ngươi hãy nhớ rằng ...!!
- Người có linh tính siêu việt, hiểu được chúng ta, ắt sẽ tìm được những gì mà các người hao tâm tổn sức che giấu.
- Trong vũ trụ này, nơi đâu còn sự sống thì nơi đó ắt có đấu tranh, chỉ cần biết được những gì các người đã làm thì ngày các ngươi bị lật đổ sẽ không còn xa nữa. Dù chỉ còn 1 nhà cũng quyết diệt các ngươi!
-----------------------------------------
------------------------------
----------------------
Nhiều năm về sau, khi mà giờ đây, nhiều dải ngân hà mới đã được sinh ra, khác hẳn với vẻ hoang sơ hồi trước.
Trong một dải ngân hà nọ, có một hệ hành tinh, lấy một ngôi sao tên Mặt Trời làm trung tâm cùng với 8 hành tinh quay xung quanh nên gọi là hệ Mặt Trời.
Trong số 8 hành tinh quay quanh đó, có 1 hành tinh nhờ sở hữu những điều kiện lí tưởng nên đã hình thành nên sự sống, được gọi là Trái Đất.
Sau hàng tỉ năm kể từ lúc được sinh ra, giờ đây sự sống đã có ở khắp mọi nơi trên tinh cầu này.
Trên Trái Đất, có một chủng lòai đã tiến hóa vượt bậc so với các loài khác, nhờ đó mà thống trị tinh cầu này, được gọi là con người.
Sau hàng ngàn năm chiến tranh rồi lại hòa bình, con người đã phát triển vượt bậc, đến mức có thể du hành ra ngoài vũ trụ dù vẫn còn giới hạn về thứ, nhưng có thể nói, đây là bước tiến quan trọng trong việc khám phá những điều bí ẩn được giấu sâu trong vũ trụ.
Khám phá vũ trụ không có nghĩa là con người đã hoàn toàn hiểu được Trái Đất, vẫn còn nhiều điều bí ẩn trên hành tinh này mà không ai có thể giải đáp được.
P
hải chăng, chính Trái Đất mới là nơi chứa những bí mật đen tối nhất của vũ trụ, hay chỉ là một hành tinh bình thường, những thứ nằm ngoài nhận thức đều do con người tạo nên, đến nay vẫn chưa có lời giải đáp ...
------------------------------
---------------------
-------------
Rạng sáng 22/12/2025 công nguyên theo lịch của loài người, tại một thành phố thuộc nước Việt Nam.
O è ó e ... O è o é ... O è ó e .... O è o é ...
Bên trong một căn phòng, một chiếc điện thoại không ngừng phát ra âm thanh, làm gián đoạn sự tĩnh lặng của căn phòng.
Rồi, một cánh tay thò từ trong chiếc mền ra, tắt âm thanh trên chiếc điện thoại đó.
Vài phút sau, một người từ từ rướn người dậy từ trong chiếc mền, xem chừng là 1 người đàn ông độ tuổi đôi mươi, tinh thần suy kiệt.
Sau khi ngồi dậy, cậu không vội làm gì mà vẫn ngồi đó, có vẻ như đang cố lấy lại tỉnh táo. Vài phút sau, cậu cố gắng gượng dậy, đến bồn nước đánh răng, rửa mặt.
Xong xuôi, cậu sửa soạn đồ đạc, mang cặp sách, dắt xe ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại. Cậu không vội lên xe rời đi mà tiến đến phòng bên cạnh, gõ cửa gọi ai đó trong phòng.
Cánh cửa được mở ra ngay sau đó, bên trong là 1 người trạc tuổi cậu, đầu óc mụ mị, trông cũng không khá khẩm hơn là mấy.
Cậu nhìn vậy cũng không khỏi ngán ngẩn, liền nói vài chữ:
- Nhanh đi.
Anh bạn trong phòng cũng nhận ra vẻ chán nản của cậu, liền nhanh chóng đóng cửa lại và bắt đầu sửa soạn bên trong, chỉ 5 phút sau là đã xong tất cả những việc đang làm.
Sau khi khóa hết cửa nẻo, 2 người đèo nhau đến một ngôi trường. Xem ra 2 người đều là sinh viên trường này.
Biết rằng đã trễ giờ, nên khi gửi xe xong, 2 người họ sợ trễ hơn sẽ bị giảng viên trách phạt nên nhanh chóng chạy nhanh một mạch đến thang máy.
Nhưng ngay tại đó, đã có 2 hàng người kéo dài đến cả ra ngoài sân từ bao giờ, khiến họ phải đi thang bộ.
Do tinh thần suy nhược từ trước, với cả từ lúc thức đến giờ chưa cho cái gì vào bụng nên ngay cả việc leo cầu thang cũng là một điều rất khó khăn đối với họ.
Dù khó khăn là vậy, cuối cùng họ vẫn leo lên được tầng có phòng học mà mình sắp đến trong tình trạng thở không ra hơi.
Tuy nhiên, vẫn còn một cửa ải nữa mà họ phải vược qua, khi mà phải tìm cách vượt qua đôi mắt của giảng viên để tiến vào lớp an toàn.