Thời gian: Mùa hè oi ả, đầu tháng 7.
Địa điểm: Tokyo, khu ngoại ô Shibano.
Ánh nắng cuối ngày chầm chậm rút khỏi những con phố cũ kỹ, chỉ để lại cái oi nồng đặc trưng của mùa hè bám chặt trên mặt đường nhựa. Shikigami Shine, 18 tuổi, lê từng bước chân trên con đường quen thuộc về nhà. Chiếc cặp sách đung đưa trên vai, nhẹ như chính tâm trạng trống rỗng của cậu.
Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày, kết thúc mà không có bất kỳ điều gì khác biệt. Không có gì để Shine mong chờ, không có gì đáng để nhớ. Cuộc sống của cậu giống như một chiếc đồng hồ bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận: thức dậy, đến trường, nghe giảng, về nhà, và chờ đợi một ngày khác bắt đầu theo cùng một cách.
Cậu đã quen với điều này, hay ít nhất là tự nhủ mình đã quen. Nhưng sâu bên trong, một cảm giác mơ hồ không tên cứ dấy lên.
"Mình đang làm gì với cuộc đời mình?" Shine nghĩ thầm.
Cậu không nhớ lần cuối cùng bản thân cảm thấy thực sự sống là khi nào. Tất cả chỉ như một màn sương mờ che phủ tâm trí cậu, ngăn cậu nhìn thấy tương lai.
Shine dừng lại khi thấy một nhóm người tụ tập ở đầu ngõ, ánh mắt của họ chăm chú vào một cột đèn. Khi cậu tiến lại gần, một tờ rơi đập vào mắt cậu:
"MẤT TÍCH: Yuzuki Aoi – 18 tuổi. Nếu có thông tin, vui lòng liên hệ…"
Hình ảnh của Aoi không chỉ đơn thuần là một gương mặt quen thuộc. Cô là người đã từng, dù chỉ trong khoảnh khắc, kéo Shine ra khỏi những ngày tháng mịt mờ của cuộc đời cậu.
Nhiều năm trước, gia đình cậu khi ấy vừa trải qua một biến cố lớn, cái chết đột ngột của người bà mà cậu rất mực yêu thương. Bà là người duy nhất trong gia đình mà Shine cảm nhận được sự ấm áp và quan tâm thật lòng. Những ngày còn sống, bà luôn là người hỏi han cậu những điều nhỏ nhặt như: "Hôm nay con đi học thế nào?", "Con ăn cơm có ngon miệng không?".
Câu hỏi ấy nghe thì đơn giản, nhưng với Shine, nó là cả một thế giới. Trong ngôi nhà mà mọi người luôn bận rộn với những căng thẳng, trách nhiệm và những cuộc cãi vã, bà là người duy nhất khiến cậu cảm thấy mình không phải là một cái bóng vô hình.
Nhưng rồi, bà ra đi đột ngột vì một cơn đau tim. Cái chết của bà đến như một nhát dao cắt đứt sợi dây duy nhất nối Shine với sự an ủi.
Cậu nhớ như in ngày hôm ấy, khi cả gia đình tập trung ở bệnh viện. Cha mẹ cậu đứng bên nhau, nhưng không ai nắm tay cậu hay an ủi cậu một lời. Họ bận rộn tranh cãi về việc xử lý tang lễ, chi phí, và trách nhiệm. Trong khi đó, Shine chỉ đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn cánh cửa lạnh lẽo, nơi bà đã trút hơi thở cuối cùng. Cậu không khóc, không phải vì không đau, mà vì cậu không biết phải khóc cùng ai.
Chỉ vài tháng sau cái chết của bà, gia đình Shine rơi vào khủng hoảng không hồi kết. Cha mẹ cậu, vốn đã lạnh nhạt từ trước, bắt đầu thường xuyên cãi vã.
Mỗi tối, sau giờ làm việc, cha cậu trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi và cáu kỉnh. Tiếng la hét của ông, cùng với giọng nói sắc lạnh của mẹ, vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Những câu nói cay độc, những lời lẽ nặng nề như "Anh thì biết gì ngoài rượu chè?" hay "Cô chỉ biết chạy theo tiền bạc, chẳng bao giờ lo cho gia đình này cả", cứ ngày qua ngày xé nát không khí.
Những trận cãi vã ấy thường kéo dài đến đêm khuya, và Shine chỉ biết co mình trong góc phòng, cố gắng bịt tai lại để không nghe thấy những lời đau lòng. Nhưng dù cậu có cố gắng bao nhiêu, tiếng gào thét vẫn len lỏi qua từng khe cửa, từng kẽ tường, khiến cậu không thể trốn thoát.
Rồi một ngày, mẹ cậu bỏ đi.
Cậu nhớ rõ hôm đó, trời đổ mưa lớn, căn nhà lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Sau một trận cãi vã nảy lửa, mẹ cậu thu dọn đồ đạc trong im lặng. Shine đã đứng ở cửa phòng, nhìn mẹ xếp từng bộ quần áo vào vali, nhưng cậu không dám hỏi một lời.
Khi mẹ quay đầu bước ra khỏi phòng, bà không nhìn vào mắt cậu. Không có lời từ biệt, không có một cái ôm, chỉ có một mẩu giấy được để lại trên bàn:
"Shine, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể tiếp tục sống như thế này được nữa. Hãy chăm sóc bản thân."
Shine cầm mảnh giấy lên, đọc đi đọc lại, nhưng không hiểu nổi ý nghĩa của nó. Những từ ngữ như "mẹ xin lỗi", "không thể tiếp tục sống" cứ xoáy sâu vào tâm trí cậu. Làm sao một người mẹ có thể bỏ lại con trai mình chỉ vì "không thể sống như thế này"?
Cậu chạy ra cửa, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của mẹ dưới cơn mưa tầm tã. Bóng dáng ấy khuất dần sau những giọt nước lạnh lẽo, để lại cậu đứng chết lặng ở ngưỡng cửa.
Sau khi mẹ rời đi, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Shine phải ở lại với cha, một người đàn ông ngày càng lún sâu vào rượu chè. Mỗi ngày, ông trở về nhà trong trạng thái say khướt, đôi mắt đỏ ngầu và hơi thở nồng nặc mùi rượu. Ông không còn là một người cha, mà trở thành một bóng ma ám ảnh trong cuộc sống của Shine.
Những buổi tối say xỉn, cha cậu thường lớn tiếng chửi bới. Ông đổ lỗi cho mẹ cậu, cho cả Shine, rằng họ đã phá hủy cuộc đời ông. "Nếu mày không phải gánh nặng thì mẹ mày đã không bỏ đi!" – câu nói ấy, được thốt ra trong cơn say, đã đâm thẳng vào lòng tự trọng của Shine, khiến cậu cảm thấy mình thật sự là một kẻ vô dụng.
Nhưng những lời nói cay độc không phải điều tệ hại nhất. Những lúc ông tức giận không kiềm chế, ông còn giơ tay đánh cậu. Một lần, sau khi uống hết nửa chai rượu mạnh, ông đã xô Shine ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo và hét lớn:
"Mày không phải con tao! Tao chẳng cần thứ gì từ mày cả!"
Shine không thể phản kháng, cũng không thể rời đi. Cậu chỉ có thể nằm đó, nước mắt chảy dài trên má, tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại trở nên như thế này.
Những ngày tháng ấy, căn nhà nhỏ không còn là nơi trú ẩn, mà là một cái bẫy giam giữ Shine trong nỗi đau và sự sợ hãi.
Những ngày tháng sau cái chết của bà và sự tan vỡ của gia đình, Shine trở thành một cái bóng trong chính cuộc đời mình. Cậu đến lớp mỗi ngày, nhưng không ai thực sự chú ý đến cậu. Không có bạn bè để trò chuyện, không có người để chia sẻ. Shine chỉ ngồi một góc trong lớp, cố gắng làm mọi thứ để không ai nhận ra sự hiện diện của mình.
Cậu đã từng thử mở lời, từng cố gắng hòa nhập. Nhưng mỗi lần cậu chạm vào một nhóm bạn hay bắt chuyện với ai đó, cậu luôn nhận được ánh mắt hờ hững, thậm chí là khó chịu. Những câu nói lạnh lùng như "Ờ, mày muốn gì?" hay "Chuyện này không liên quan đến mày" dần biến thành những bức tường vô hình ngăn cách Shine với thế giới bên ngoài. Và dần dần, Shine từ bỏ.
Cậu không còn cố gắng nói chuyện hay kết nối với bất kỳ ai nữa. Cậu ngồi cuối lớp, cắm cúi viết vào cuốn sổ tay của mình. Không phải vì cậu có điều gì để viết, mà vì đó là cách duy nhất để tránh ánh mắt của mọi người.
Ngay cả giáo viên cũng dường như quên mất sự hiện diện của cậu. Shine không bao giờ bị gọi lên bảng, không bao giờ được hỏi ý kiến. Ngay cả khi điểm số của cậu giảm sút, không ai thực sự quan tâm. Cậu chỉ là một cái tên trong danh sách lớp không hơn, không kém.
Shine cảm thấy như mình đang biến mất dần khỏi thế giới. Cậu khép trái tim mình lại, từ chối mọi cảm xúc xung quanh. Không niềm vui, không đau khổ…chỉ là sự trống rỗng.
Nhưng Aoi thì không. Cô không làm điều gì lớn lao, nhưng chính những hành động nhỏ bé của cô đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng Shine.
Hôm đó là một buổi chiều muộn. Lớp học đã tan, những tiếng cười nói vang vọng từ hành lang, nhưng trong phòng học, chỉ còn mình Shine ngồi lại. Cậu không muốn về nhà, nơi đầy rẫy tiếng chửi rủa, hơi men, và sự trống rỗng. Ngồi trong góc lớp, cậu cúi đầu xuống cuốn sổ, cố gắng viết gì đó nhưng những dòng chữ nguệch ngoạc không hề mang ý nghĩa.
Đó là lúc Aoi bước vào. Cô không hỏi tại sao Shine vẫn còn ở đây, cũng không tỏ ra tò mò. Aoi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu. Cử chỉ ấy tự nhiên đến mức Shine không kịp phản ứng.
"Cậu từng đọc cuốn này chưa?" Aoi bất ngờ mở lời, tay giơ lên một cuốn tiểu thuyết nhỏ với bìa sách đã hơi nhàu.
Shine không đáp. Cậu liếc qua cuốn sách, nhưng ánh mắt nhanh chóng quay lại cuốn sổ của mình.
Nhưng Aoi không bận tâm đến sự im lặng của cậu. Cô bắt đầu nói về cuốn sách, về những nhân vật, về những cảm xúc mà câu chuyện mang lại. Giọng cô nhẹ nhàng, trầm ấm, như thể cô không cần một phản hồi.
Shine không biết tại sao, nhưng cậu không thấy khó chịu. Thay vào đó, cậu cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ.
Aoi kể chuyện trong khoảng mười phút, nhưng với Shine, thời gian dường như kéo dài hơn thế. Đó là mười phút đầu tiên sau nhiều tháng dài đằng đẵng mà cậu cảm thấy một điều gì đó – không phải sự đau đớn, không phải sự cô đơn, mà là... sự hiện diện.
Trước khi rời đi, Aoi bất ngờ quay sang nhìn cậu. Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến mức khiến Shine không thể nào quên.
"Shine, đôi khi không cần phải nói ra, nhưng chỉ cần lắng nghe cũng đủ để cảm thấy rằng mình không hề cô đơn."
Câu nói ấy, dù ngắn gọn, lại mang một sức mạnh kỳ lạ. Shine không hiểu tại sao Aoi lại nói điều đó, cũng không hiểu tại sao cô lại chọn nói với cậu. Nhưng cậu biết rằng, trong khoảnh khắc ấy, cô đã nhìn thấy cậu một cách mà chưa ai từng làm.
Sau buổi chiều hôm đó, Shine không bao giờ chủ động bắt chuyện với Aoi, và cô cũng không thường xuyên đến gần cậu. Nhưng mỗi lần họ chạm mặt, cô luôn mỉm cười với cậu. Một nụ cười không phải vì lịch sự, mà vì sự chân thành.
Nụ cười của Aoi trở thành một điều gì đó để Shine mong chờ. Nó không làm thay đổi cuộc sống của cậu, không biến cậu thành một người khác, nhưng nó là một ngọn hải đăng nhỏ trong tâm trí cậu, một tia sáng le lói giữa những ngày tháng mịt mờ.
Shine không biết tại sao Aoi lại làm những điều đó. Cô không phải bạn thân của cậu, cũng không có lý do gì để quan tâm đến cậu. Nhưng cô đã làm, và điều đó đủ để khiến cậu cảm thấy rằng mình không hoàn toàn vô hình.