Chương 2: Linh Hồn Bị Giam Cầm
Michael thức dậy trong bóng tối, đầu óc bừng bừng, đôi mắt mờ mờ như không thể bỏ hình ảnh của giấc mơ vừa qua. Cậu vẫn còn cảm giác được hơi lạnh trong không khí, như mình vừa bước ra từ một thế giới khác, nơi mà những linh hồn không bao giờ được siêu thoát, nơi mà những quyết định sai lầm của một đế vương vẫn còn âm cháy trong lòng đất. Tần Thủy Hoàng, anh ấy không phải là một huyền thoại xa xôi, mà là một cái gì thật gần gũi, một nỗi buồn không thể rũ bỏ.
Cảm giác đó không dừng lại khi bước ra khỏi giường. Từng bước đi trong nhà, từng suy nghĩ trong đầu cậu đều xoay quanh những cảnh tượng kỳ lạ mà cậu đã thấy. Tần Thủy Hoàng không chết, ông ta vẫn sống ở một thế giới khác, nhưng cái giá ông phải trả cho trường sinh bất tử chính là hy sinh của những linh hồn, những đứa trẻ con ông đã bỏ đi. Michael không thể hiểu được tại sao giấc mơ cứ liên tục nghe ảnh cậu, tại sao cậu lại cảm thấy như mình là một phần trong câu chuyện chuyện ấy.
Cậu quyết định không thể ngồi yên nữa. Mặc dù thời gian đã sáng sủa nhưng cậu vẫn không thể tập trung vào những việc khác ngoài giấc mơ. Cậu đến trường như mọi khi, nhưng tâm trí không thể thoát khỏi những hình ảnh đầu tiên. Trong giờ học, những thầy cô giảng bài về các môn học, nhưng với Michael, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là những linh hồn bị kẹt tắc, những đứa con không thể nói chuyện với cha của mình. Cậu cảm thấy như chính mình là một phần trong câu chuyện chuyện ấy, như thể linh hồn của mình đã bị hút vào thế giới của Tần Thủy Hoàng.
Vào giờ nghỉ trưa, cậu lại đến thư viện, nơi cậu đã tìm thấy những cuốn sách về lịch sử Tần Thủy Hoàng. Cậu không thể ngừng nghiên cứu. Cậu muốn tìm hiểu thêm về ông, về triều đại của ông, về những sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Cậu bé từng trang sách, tìm kiếm từng chi tiết về Tần Thủy Hoàng và những đứa con của ông, về những cơn gió mà ông đã dùng để hồi phục linh hồn của các con mình. Mỗi trang sách đều khiến cậu cảm thấy như có một điều gì đó quen thuộc, một liên kết kỳ lạ mà cậu không thể giải thích nổi.
Michael bắt đầu nhận ra rằng những gì cậu đã mơ thấy không chỉ là một cơn ác mộng bình thường. Đó là một phần của một câu chuyện lớn hơn, một câu chuyện về quyền lực, sự hy sinh, và cái giá phải trả để đạt được sự bất tử. Nhưng trong giấc mơ, Michael không chỉ là người chứng kiến. Cậu cảm nhận mình đang là một phần của nó, giống như linh hồn của một đứa con bị bỏ rơi, đang cố gắng đi tìm lại đích đến của mình trong một thế giới đã không còn gì ngoài bóng tối.
Tối hôm đó, cậu lại rơi vào giấc mơ kỳ lạ ấy. Lần này, cậu thấy Tần Thủy Hoàng đứng trước một cánh cửa lớn, nơi linh hồn của các con ông đã hy sinh chờ đợi. Doanh Chính, vị vua quyền lực, giờ đây không còn là một con người sống mà là một hồn ma phú vưởng, bị giam cầm trong chính quyết định của mình. Ông ta cố gắng tìm cách giải cứu những linh hồn đó, nhưng mọi thứ chỉ khiến ông càng thêm đau đớn. Mỗi linh hồn mà ông cứu được trở lại thành một bóng ma, không còn là con người nữa, không còn là những đứa trẻ con ông yêu thương.
Michael cảm nhận rõ ràng nỗi đau của Doanh Chính. Đôi mắt ông ta trút cơn giận và tuyệt vọng, như thể ông đã nhận ra rằng cái giá phải trả cho quyền lực là quá cám, và bây giờ ông chỉ có thể nhìn thấy những linh hồn của chính mình đang trôi dạt trong bóng tối vô tận.
Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên, một giọng nói của một trong những linh hồn đã chết: "Ta sẽ đến… ta sẽ đến…"
Michael tỉnh tỉnh, mồ hôi lạnh trên lông mày. Cậu nhìn xung quanh, nhận ra mình vẫn ở trong phòng ngủ, nhưng cảm giác giác quan vẫn còn đó. Cậu không thể thoát khỏi những hình ảnh và âm thanh đó. Giấc mơ không chỉ là một giấc mơ nữa, nó đã trở thành một phần của cậu, không thể xóa nhòa.
Cậu không biết phải làm gì. Cậu không thể thoát khỏi những gì mình đã thấy, những tâm hồn mà cậu cảm nhận được. Cậu cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát, một vòng xoáy của những hình ảnh về quyền lực, hy sinh và cái giá phải trả.
Michael biết rằng, dù cậu có muốn hay không, cậu đang trở thành thành viên một phần của một câu chuyện đã qua hàng ngàn năm. Và có lẽ, đó chính là số phận mà bạn không thể tránh khỏi.