Vào một buổi sáng yên bình nhưng lại mang cảm giác nhàm chán, vẫn như thường lệ Trương Duy đều đến trường rất sớm. Không phải lên trực nhật, mà là lên lớp ngủ. Trương Duy là người khá lạnh lùng, anh có một vài người bạn thôi, nhưng cũng chẳng thân thiết gì lắm.
"Trương Duy, cậu đến sớm vậy, hay đi chơi cùng bọn tớ chút đi?" Đám học sinh nữ bắt đầu vây xung quanh anh. Quả thật anh là một người đẹp trai rất thu hút..mỗi tội..anh gay mất rồi.
"Nhàm chán" Trương Duy nhạt nhẽo đáp. Đám học sinh nữ kia khi nhận được câu trả lời liền ngại ngùng bước đi.
Tùng tùng tùng, đã đến giờ vào lớp, cô chủ nhiệm trên tay cầm quyển sổ bước nhẹ nhàng thướt tha vào trong lớp, nhẹ nhàng nói. "Cả lớp, nay chúng ta có học sinh mới!" Nói rồi cô quay người nhìn sang cửa như muốn nói người học sinh ấy vào lớp đi. Một cậu học sinh có mái tóc đen nhánh, mượt mà, khuôn mặt còn xinh hơn cả con gái bước vào lớp cất giọng. "Chào mọi người, tớ là Nguỵ An học sinh mới chuyển về đây, mong được hợp tác và đoàn kết cùng các cậu" Giọng nói của cậu ngọt như mật, trong trẻo, đôi môi đỏ hồng.
Nghe thấy cậu vừa cất giọng, Trương Duy đang nằm bỗng ngốc đầu dậy nhìn lên bục giảng. Ánh mắt anh như si tình vậy, cứ nhìn mãi không rời. Tim anh hình như mất kiểm soát rồi..cứ đập mãi không thôi. Sau một hồi nhìn ngắm thì trong anh suy nghĩ một câu "cậu ấy phải là của mình" "Nguỵ An em muốn ngồi chỗ nào?" Nghe cô nói xong, cậu liền không nói gì mà chỉ đi thẳng xuống chỗ Trương Duy rồi ngồi xuống.
"Cái quái gì đây…!?" Tim anh đã sớm đập nhanh giờ lại còn nhanh hơn. Cừu non đã tự vào hang sói rồi !! "Chào cậu..tớ có thể ngồi đây được chứ?" Nguỵ An cất giọng hỏi. "A được được" Trương Duy ngại ngùng mà đáp. "A thích chết đi mất..!"
Sau khi Ngụy An ngồi xuống, Trương Duy cố giữ bình tĩnh, nhưng thật sự là không thể nào. Tim anh vẫn đập loạn xạ, còn người ngồi bên cạnh thì cứ vô tư không biết gì, nhẹ nhàng mở sách vở, sắp xếp đồ đạc.
Lớp học dần vào giờ, tiếng cô giảng bài vang lên đều đều, nhưng với Trương Duy, tất cả chỉ như một lớp sương mờ. Ánh mắt anh cứ thỉnh thoảng lén liếc sang phía Ngụy An, bất giác lại tự hỏi: "Cậu ấy có biết mình đang hồi hộp thế này không nhỉ?"
Ngụy An dường như không nhận ra điều đó, nhưng sau một lúc lại quay sang Trương Duy và mỉm cười, khiến anh không khỏi giật mình. "Cậu có gì trên mặt mình à?" Ngụy An nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt tò mò xen lẫn chút tinh nghịch.
"Không, không có gì!" Trương Duy lắp bắp, cố tránh ánh nhìn của cậu nhưng mặt lại ửng đỏ.
Suốt buổi học hôm đó, hai người không nói chuyện thêm, nhưng giữa họ đã có một bầu không khí thật khó tả. Dường như mọi chuyển động của Ngụy An đều khiến Trương Duy bị cuốn theo một cách kỳ lạ.
Cuối giờ học, trong khi các học sinh khác lục đục dọn dẹp chuẩn bị ra về, Ngụy An đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Trương Duy này, mai cậu đến sớm nhé, tớ muốn ngồi nói chuyện với cậu một chút."
Trương Duy hơi sững người, nhìn Ngụy An với đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. "Cậu… cậu muốn nói chuyện với tớ?"
"Ừm," Ngụy An gật đầu, đôi môi lại cong lên thành một nụ cười bí ẩn. "Có vẻ như chúng ta có khá nhiều điểm chung đấy. Mai gặp nhé?"
Trương Duy chỉ biết gật đầu ngây ngốc, không nói nên lời, nhưng trong lòng lại không khỏi rạo rực. Khi cậu ấy quay lưng rời đi, Trương Duy bỗng thấy bản thân chờ đợi khoảnh khắc ngày mai, háo hức như chưa từng có.
Có lẽ, cuộc sống thường ngày nhàm chán của anh sắp thay đổi rồi – và tất cả là nhờ vào chàng trai kỳ lạ tên Ngụy An này.