Vào một căn phòng nhỏ diệp phong từ từ mở mắt ra đau đớn khắp toàn thân truyền vào não hải khiến hắn nhíu mày
" Chuyện gì xảy ra "
Hắn chỉ nhớ lúc trước chỉ vì cứu cô gái không quen biết mà đắc tội với một tên nhà giàu sau đó bị hắn ném xuống hồ thủ tiêu điều buồn cười nhất là sau khi được giúp đỡ cô ta chẳng những không biết ơn mà còn quay trở lại chỉ trích chính mình giờ nghĩ lại đúng là ngu hết chỗ nói
Diệp phong sờ vào ngực mình tay hơi run tuy toàn thân đang đau nhức nhưng hoàn không thể so sách với lúc chết đuối khoảng khắc nước tràn vào phổi khoảng khắc ho sặc sụa đau đớn khủng bố đó trôi qua như một cơn ác mộng , đúng lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân
" Ta đây hẳn là sống lại rồi "
Kẽo Kẹt
Bỗng cửa mở ra một tiểu nữ hài bưng một khay chứa bình ngọc nhỏ đi vào thấy diệp phong tỉnh dậy thì trừng lớn đôi mắt nhỏ sau đó la thất thanh
" Đại sư huynh tỉnh rồi , để muội đi báo với trưởng môn "
Tiểu nữ hài thao tác nhanh nhẹn đặt khay chứa bình ngọc xuống bàn rồi chạy ra ngoài diệp phong nhìn theo bóng lưng vừa biến mất suy nghĩ suất thần
" Mẹ nó, ta đây là gặp ma "
Ting
* Hệ thống đang dung nhập với linh hồn ký chủ ... Dung nhập thành công *
A a a...
Đột nhiên một lượng lớn ký ức tràn vào não hải khiến cho diệp phong đầu đau như búa bổ liên tục một khắc đồng hồ sau mới dần dần bình tĩnh lại diệp phong chống tay lên giường thở dốc
" Cái này ..."
Diệp phong nhìn thấy những ký ức này thì không khỏi im lặng
" Cái này thật sự là một tên phế vật a "
Tên này cũng trùng tên với diệp phong nhưng lại ỷ vào cha mình làm chưởng môn vấn đạo tông thường xuyên ăn chơi trác táng ra vào thanh lâu như nhà mình thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt
Nào ngờ tháng trước lúc đang đi về cùng vài tên tùy tùng thì bị người chặn đánh đan điền khí hải bị phế mất nếu không phải có ngọc phù hộ thân thì suýt mạng cũng không còn diệp phong không khỏi thở dài một tiếng
" Haizz phải làm sao đây "
Lúc này hắn mới để ý đến cái bảng màu xanh trước mặt
Tên: diệp phong
Chủng tộc: nhân tộc
Tu vi: không có (0/0)
Nguyên điểm : 0
Trạng thái cơ thể: bị thương nặng
Kỹ năng : vấn đạo tâm pháp
Kỹ năng bị động : đại đạo tâm nhãn
Túi đồ: không có vật phẩm
Chức năng hệ thống:
chưa mở khoá
Nhiệm vụ: không có
Hệ thống sẽ tăng cấp theo tu vi ký chủ
Diệp phong nhìn bảng trạng thái trước mặt cũng không có gì ngạc nhiên từ khi hắn có nhận thức thì đã thấy được nó nhưng ngoài nhìn đẹp ra thì chả có tác dụng gì nhưng lần này lại có thêm một cái đại đạo tâm nhãn
" Đại đạo tâm nhãn dùng để làm gì "
* Đại đạo tâm nhãn có thể nhìn tâm tư thấu triệt con đường tu đạo của một người , do ký chủ hiện tại quá yếu đây là phần quà mà hệ thống dành cho ngươi *
Một hàng chữ hiện ra trước mặt diệp phong trả lời câu hỏi của hắn
" Hình như rất lợi hại "
Đúng lúc này có tiếng bước chân từ ngoài cửa đi vào , tiểu nữ hài lúc nãy đi vào trước dẫn theo một người đàn ông trung niên phong thái xuất trần một thân kim y lộ ra quang mang nhè nhẹ
" Tông chủ xem thiếu gia tỉnh "
" Hừ suýt bị một tên chuột nhắt lấy mạng ngươi còn không cảm thấy xấu hổ "
...
'Đây là lời cha sẽ nói sau khi biết con mình suýt chết sao, nếu là nguyên chủ thì sẽ phản ứng thế nào'
" Ông ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được lấy tư cách gì nói ta "
Ực
Diệp phong nuốt nước bọt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô , theo ký ức của nguyên chủ mẹ của hắn bị mất từ nhỏ ngay trước mặt cha của hắn cũng ở ngay đó nhưng cũng bất lực đứng nhìn ký ức theo năm tháng đã mơ hồ chỉ còn lại chấp niệm
Diệp thanh sơn đâm trúng vết thương lòng canh cánh nhiều năm hai mắt như bốc hoả đột nhiên xuất hiên trước mặt diệp phong tát hắn một cái
Ba
" Nghiệp trướng "
Cái tát không mang theo linh khí chỉ đơn thuần là man lực in lại dấu tay lên mặt diệp phong
Tiểu nữ hài gấp đến sắp khóc , im lặng ngột ngạt tiếp diễn , một lát sau diệp thanh sơn mở miệng
" Đem hắn nhốt vào độ linh trì không hồi phục được khí hải thì đừng lại đi ra làm mất mặt ta "
Nói xong diệp thanh sơn mang theo nộ hoả đi ra ngoài không thèm nhìn lại một cái
' mẹ nó thật kích thích , cũng may hổ dữ không ăn thịt con nếu là người khác nói không chừng đã bị một bàn tay chụp chết đến xác cũng không còn '
Diệp phong cũng đã cảm nhận được cái gì là đại đạo tâm nhãn lúc nãy ở đan điền khí hải của diệp thanh sơn một đoàn linh khí to cỡ nắm tay đậm đặc đến hoá thành thực chất liên tục hấp thu linh khí tản mát trong thiên địa như sợi chỉ bị kéo vào bên trong
Ở giữa ngực có một ngọn lửa nhỏ màu vàng cực thịnh lúc nãy khi diệp phong kích động diệp thanh sơn trong ngọn lửa vàng có điểm thêm một vài vết lửa đỏ nhưng nhanh chóng bị hắn ấn xuống
' xem ra đây chính là đạo tâm, không hổ danh là đại lão tâm tính vững như bàn thạch '
Nhưng cái này cũng cũng có tác dụng phụ , nãy giờ ngoài hai đoàn sáng từ đan điền và đạo tâm ra diệp phong chỉ nhìn thấy một bộ hài cốt biết đi hoàn toàn không có tí da thịt nào muốn tắt cũng tắt không được
' hệ thống làm sao để ngưng dùng đại đạo tâm nhãn '
* Đại đạo tâm nhãn đản sinh từ tâm soi rõ đại đạo trừ khi ký chủ tu vi lĩnh ngộ đủ cao có thể tùy ý thôi động ngoài ra không còn cách nào khác , nó sẽ đi theo ký chủ mãi mãi cho đến khi linh hồn câu diệt *
' ngươi đây là chơi ta , cái này thì có tác dụng gì '
Diệp phong thở dài nhìn qua tiểu cô nương đứng bên cạch nãy giờ vẫn chưa rời đi
" Ngươi tên gì "
" Muội ...muội tên tần nhược băng "
" Nhược băng giúp ta đến độ linh trì , sau khi hồi phục ta nhất định sẽ báo đáp "
Tần nhược băng hơi lưỡng lự cuối cùng lắc đầu diệp phong hơi nhíu mày nhưng câu nói tiếp theo khiến hắn thở ra một hơi
" Nhiệm vụ chăm sóc huynh phần thưởng ta đã nhận đây cũng là chuyện nên làm "
Cũng may cô nương này không từ chối bình thường nguyên chủ nhân duyên không tốt nếu bị từ chối thật sự không biết cách nào đến được độ linh trì
" Nhưng mà nơi như độ linh trì đệ tử bình thường như muội không vào được "
" Không sao ta có lệnh bài tông chủ chỉ cần cõng ta đến đó là được "
" Ồ được, bây giờ đi ngay sao "
Diệp phong gật đầu, nhớ lại thì độ linh trì này cũng là nơi quan trọng của tông môn nếu không chứng minh được tiềm năng , năng lực của chính mình thì không được vào mỗi tháng được vào một lần một tháng không quá năm người
' tuy cha nguyên chủ nói lời cay độc nhưng vẫn rất tốt với hắn '
Tần nhược băng đi đến bên giường ngồi xuống ra hiệu diệp phong nhảy lên
' không thể không nói để một tiểu cô nương làm việc này có chút xấu hổ hi vọng không ai nhìn thấy '
Tần nhược băng nhấc cả người diệp phong nhẹ tựa lông hồng , thể chất của người tu luyện đã qua thối thể đúng là không thể xem thường
Cũng may độ linh trì cách nơi đây không xa nhưng giữa đường cũng gặp khá nhiều người xì xào bàn tán
" Diệp đại thiếu gia lại nghiêm cứu ra cách chơi gì mới sao "
" Đây không phải là tần nhược băng của ngoại môn , sao lại trở thành vật cưỡi rồi "
" Hahahah "
nhưng diệp phong để ý thấy tần nhược băng không có phản ứng gì tạm thời tu vi còn chưa khôi phục nên cũng coi như thôi quân tử trả thù mười năm chưa muộn
Hai bên đường cây cối um tùm lá rơi nhè nhẹ tạo nên khung cảnh hết sức thơ mộng diệp phong mới nhớ lại kiếp trước không cha không mẹ làm việc suốt ngày vẫn chưa đi du lịch được lần nào
Diệp phong say sưa ngắm cảnh người đi đường thưa dần đến không còn bóng người nào nữa , ở xa là ba ngọn núi hình thành thế chân kiềng vùng trũng xuống chính giữa là nơi cần đến
Đường tuy nói gần nhưng cũng cách cả ngọn núi cho dù là người tu luyện cũng chưa hẳn có thể chịu được mồ hôi bắt đầu nhỏ xuống trên trán diệp phong không thấy được những thứ này nhưng nhìn vào đan điền khí hải xao động cũng đoán được phần nào
" Có cần nghỉ chút không "
" Không cần , ngài nhìn xem đã đến "
Nơi này không có người canh giữ chỉ có một đại môn và một tấm biển đề chữ " độ linh trì "
" Muội quen những người lúc nãy sao "
Tần nhược băng gật đầu chỉ là trong cái gật đầu mang theo một tia buồn tủi khiến nội tâm sao động
" Không có việc gì đều tại muội vô dụng "
Diệp phong cũng không tiếp tục hỏi ai cũng có chuyện mình không muốn nhắc đến chỉ cần nhớ phần nhân tình này sau này tất phải trả lại là được
" muội trở về đi không cần chờ ta , sau khi khôi phục tu vi ta có thể tự trở về được "
" Được , huynh bảo trọng "
Tiểu cô nương liếc nhìn diệp phong một cái rồi quay đi theo đường cũ trở về không biết đang nghĩ gì
Diệp phong cũng không phí thời gian mà đi vào trong, đến bình trướng hắn lấy trong túi ra một cái hắc bài trông vô cùng rắn chắc mộc bài tiếp xúc với bình chướng hắc bài mang theo diệp phong cùng xuyên qua
Đúng lúc này từ dưới núi có một đoàn năm nữ tu đi về hướng độ linh trì
" Thánh nữ đại nhân ngài bỏ ra đại giới tiến vào độ linh trì của vấn đạo tông Liệu có đáng không "
"vật ngài cho bọn hắn quá mức quý giá vậy mà chỉ đổi được 3 tháng vào linh trì cái này cũng không khỏi quá keo kiệt "
" Đúng vậy , ngài đổi một vé đi thiên luân sơn mạch để đổi cái này thật sự không đáng a "
Thiếu nữ dẫn đầu dáng người thước tha mặt trắng như ngọc ngũ quang tinh xảo toả ra khí chất không thể xâm phạm nhưng lại có một mảnh vải trắng quấn quanh mắt
" Chỉ cần có Một chút hy vọng tất cả đều xứng đáng "
Năm người đi đến đại môn thì dừng lại
" Các ngươi chờ ở đây "
Nữ tùy tùng lo lắng nhìn vào bên trong rừng cây âm u
" Thánh nữ đại nhân vào ngâm độ linh trì phải cởi hết y phục Có thể đưa chúng ta vào cùng để chúng ta canh cho ngài lỡ như có người nhìn trộm thì sao "
" Không cần vấn đạo tông muốn liên minh với nguyện thánh tông ta nhất định sẽ không làm chuyện ti tiện như vậy, huống chi lệnh bài còn có cảm ứng nếu ta đi vào người bên trong sẽ cảm ứng được "
" Nhưng mà ... "
" Chuyện này quyết định như vậy "
" Vâng " x5
Thượng quan như nguyệt đi vào trong bình chướng Diệp phong lúc này đã vào ngâm trong linh trì cảm nhận được sự biến hoá trong kỳ kinh bát mạch đang dần hồi phục
Đúng lúc này lệnh bài của cả hai đều biến thành màu đỏ lấp loé quang mang thượng quan như nguyệt không thể nhìn thấy thay đổi này mà tiếp tục tiến vào linh trì
Thượng quan như nguyệt cởi hết y phục ra đi đến hồ nước do sương mù ở đây không phải loại bình thường mà là linh khí hoá hơi như ngưng thành thực chất còn mang theo một chút đại địa lực lượng nên khả năng cảm nhận xung quanh rất hạn chế mãi đến khi
Lõm bõm
Lúc này diệp phong đang tịnh tu thì giật mình mở mắt theo hắn nhớ thì độ linh trì được thay phiên sử dụng cách sáu ngày một lần hôm nay lẽ ra không có người mới đúng
" Là ai "
Thượng quan như nguyện nghe thấy tiếng nói của nam nhân thì giật nảy mình dùng tay che ngực mình lại
" Ngươi là ai , tại sao độ linh trì của vấn đạo tông lại có nam nhân "
Trong lời nói nồng đậm sát ý đến mức diệp phong không cần nhìn đạo tâm của cô nương này cũng có thể cảm nhận được cứ như nói sai một câu thì lập tức có thể đầu lìa khỏi cổ