Chương 2: Lisbon 1430
Mặt trời buổi sớm vừa hé lên từ Đại Tây Dương, ánh sáng vàng nhạt len lỏi qua những đám mây mỏng, chiếu xuống bến cảng Lisbon, nơi dòng sông Tagus lấp lánh như dát bạc. Thành phố nằm gọn trong vòng tay của dòng sông và biển cả, một trung tâm thương mại sầm uất của vương quốc Bồ Đào Nha đang trên đà trỗi dậy.
Thành Lisbon vào năm 1430 là một nơi đầy sức sống, pha trộn giữa sự phồn hoa và thô mộc. Những con đường hẹp lát đá cuội uốn lượn qua các khu phố đông đúc, nơi các tòa nhà với mái ngói đỏ san sát nhau vươn cao trên sườn đồi. Hầu hết các ngôi nhà đều được xây bằng đá, một số trang trí bằng những hoa văn tinh xảo hoặc gạch men xanh đặc trưng của người Bồ Đào Nha, mang đến cảm giác vừa mộc mạc vừa tráng lệ.
Ở trung tâm thành phố, nhà thờ lớn Lisbon (Sé de Lisboa) sừng sững như một người canh gác bất động, với những tháp chuông Gothic vươn lên trời cao. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng, đánh thức những người dân trong thành phố. Phía xa, lâu đài São Jorge tọa lạc trên đỉnh đồi cao nhất, trông như một người khổng lồ đang giám sát toàn bộ thành phố và cả bến cảng bên dưới.
Tại bến cảng, những con tàu lớn nhỏ đang neo đậu, thân tàu bằng gỗ nâu sẫm phản chiếu ánh nắng ban mai. Những thủy thủ, thương nhân và bốc vác chen chúc nhau dọc theo cầu tàu, tiếng hò hét và rầm rì của họ hòa lẫn với tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Những kiện hàng lớn được khuân vác từ các tàu xuống đất, chứa đầy gia vị, lụa, ngà voi và những thứ xa xỉ phẩm từ phương Đông, mang theo hương vị của những vùng đất xa xôi.
Không khí ở đây luôn tràn ngập sự nhộn nhịp. Mùi hương đậm đặc của muối biển, cá tươi và gỗ cháy từ các lò nấu ăn hòa lẫn với mùi hương thoang thoảng của quế và hạt tiêu. Tiếng trẻ con cười đùa vang lên giữa tiếng rao bán của những người phụ nữ đang bày hàng hóa của mình trên các xe kéo, từ bánh mì mới ra lò đến các loại cá khô được ướp muối.
Người dân Lisbon thời kỳ này đại diện cho một xã hội đầy màu sắc và giai tầng. Những quý tộc trong trang phục lụa là thêu chỉ vàng di chuyển trên những con ngựa hoặc trong kiệu, biểu tượng của quyền lực và sự giàu có. Gần bến cảng, những thương nhân trong áo choàng len sẫm màu trò chuyện với người nước ngoài bằng đủ loại ngôn ngữ, từ tiếng Ả Rập, tiếng Genoa, đến tiếng Castile.
Người lao động, từ thủy thủ, thợ thủ công đến bốc vác, ăn mặc giản dị với áo chẽn và quần vải thô, vai nặng trĩu công việc nhưng khuôn mặt họ ánh lên sự hy vọng. Phụ nữ, phần lớn là nội trợ hoặc người bán hàng, đội khăn trùm đầu và mặc váy dài, tay xách giỏ chứa đầy hoa quả hoặc cá để mang ra chợ.
Trẻ em Lisbon chạy nhảy khắp nơi, chơi đùa với những chiếc thuyền gỗ nhỏ bên bờ sông. Chúng là những kẻ hạnh phúc nhất, chưa bị gánh nặng cuộc sống đè lên đôi vai, nhưng ánh mắt chúng lại ánh lên sự tò mò và khao khát phiêu lưu - một đặc điểm nổi bật của người Bồ Đào Nha thời kỳ khám phá.
Bên bờ sông Tagus, khu chợ cá nổi tiếng của Lisbon tấp nập người qua lại. Những chiếc bàn gỗ dài trải đầy cá tươi, từ cá mòi lấp lánh bạc, cá thu mập mạp, đến những con cá đuối lớn với váy xòe rộng như cánh. Tiếng người mua kẻ bán vang lên khắp nơi, những cuộc mặc cả gay gắt xen lẫn tiếng cười đùa. Một người phụ nữ trung niên, tay chống hông, lớn giọng mời chào:
"Những con cá mòi tươi nhất đây! Bắt lên từ biển đêm qua, còn giãy đành đạch đấy!"
Cạnh đó, một cậu bé tên João, khoảng 10 tuổi, chen chúc giữa đám đông, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy một thủy thủ với bộ râu rậm đang bày bán những vật lạ mắt từ chuyến hải trình vừa qua. Những chiếc vỏ ốc khổng lồ, vài tấm vải lụa nhuộm rực rỡ, và đặc biệt là một con khỉ nhỏ, lông màu nâu đỏ, đang nghịch ngợm dây xích buộc quanh cổ.
"Ngài mang nó từ đâu về vậy?" João tò mò hỏi, mắt không rời khỏi con khỉ.
Thủy thủ cúi xuống, cười lớn, lộ hàm răng trắng đối lập với làn da rám nắng: "Từ một hòn đảo xa xôi phía Nam. Người bản xứ gọi nó là 'kẻ trộm', vì nó nhanh tay hơn cả gió!"
João cười thích thú, nhưng rồi ánh mắt cậu dừng lại trên một thùng hàng bên cạnh. "Còn cái đó?"
"Gia vị," thủy thủ đáp, giọng pha chút tự hào. "Quế từ Ấn Độ, tiêu từ Java. Chỉ cần một nhúm nhỏ, nhà ngươi sẽ làm cả Lisbon phát thèm. Hahahahaha"
Đâu đó trên đỉnh đồi cao nhất của Lisbon, lâu đài São Jorge sừng sững như một người khổng lồ trấn giữ thành phố. Tường thành kiên cố bằng đá granite, những tháp canh vươn lên trời cao, và cổng lớn chạm khắc hoa văn tinh xảo đều toát lên vẻ uy nghi và bền bỉ của một trung tâm quyền lực. Từ đây, người ta có thể nhìn bao quát toàn bộ Lisbon, từ những khu chợ ven sông đến bến cảng nhộn nhịp, và xa hơn là biển cả mênh mông.
Bên trong tường thành, sân chính của lâu đài là nơi các binh lính tập trung luyện tập. Tiếng gươm chạm nhau vang vọng khi những hiệp sĩ trẻ tuổi thực hành kiếm thuật dưới sự giám sát của các chỉ huy. Các cung thủ đứng dọc theo tường thành, tập bắn vào những mục tiêu bằng rơm đặt cách xa hàng trăm bước chân. Những chú ngựa chiến, được chăm sóc kỹ lưỡng, hí vang khi bước qua sân đá, sẵn sàng phục vụ chủ nhân trong những chuyến hành trình dài hoặc các trận chiến bất ngờ.
Khu vực nội cung là nơi ở của hoàng gia. Những hành lang dài được thắp sáng bởi ánh sáng từ các cửa sổ hình vòm, kính màu tạo nên những hoa văn sống động khi ánh sáng mặt trời chiếu qua. Những tấm thảm lớn được dệt tinh xảo từ phương Đông treo trên tường, kể lại những câu chuyện về các vị vua và những trận chiến huy hoàng của Bồ Đào Nha. Bên trong đại sảnh lớn, nơi diễn ra các cuộc họp quan trọng, nhà vua Duarte I, được biết đến với cái tên "Người Hiền Triết", đang ngồi trên ngai vàng làm bằng gỗ quý, khảm vàng và ngọc lục bảo. Xung quanh ông là các cố vấn, quý tộc và thương nhân giàu có nhất của Lisbon. Một bản đồ lớn trải rộng trên chiếc bàn gỗ sồi, thể hiện các con đường thương mại trải dài từ châu Phi đến phương Đông.
"Chúng ta cần nhiều hơn thế," nhà vua cất giọng, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông.
"Những chuyến đi của chúng ta đến Guinea mới chỉ là khởi đầu. Lisbon phải trở thành trung tâm của thế giới. Chúng ta cần tàu lớn hơn, thủy thủ giỏi hơn, và niềm tin mạnh mẽ hơn vào ý chí của Chúa."
Một thương nhân lớn tuổi, râu bạc phơ, gật đầu đồng tình. "Thưa bệ hạ, các gia vị từ phương Đông đã mang lại sự giàu có chưa từng có cho thành phố. Nhưng nếu chúng ta tìm ra đường đến Ấn Độ bằng đường biển, chúng ta sẽ không còn phụ thuộc vào các thương nhân Hồi giáo ở Địa Trung Hải."
Lời ông khiến cả đại sảnh xôn xao. Một nhà thám hiểm trẻ tuổi, Vasco Fernandes, bước lên phía trước. "Thưa bệ hạ, thần đã nghe nói về những ngọn gió thuận lợi ngoài khơi Đại Tây Dương. Nếu bệ hạ cho phép, thần nguyện dẫn đầu một đoàn tàu khám phá những vùng biển xa xôi."
Duarte I trầm ngâm trong giây lát, rồi gật đầu. "Ngươi sẽ có cơ hội, Vasco. Nhưng hãy nhớ, mỗi chuyến đi đều là một canh bạc, và sự thịnh vượng của Lisbon phụ thuộc vào lòng dũng cảm của những người như ngươi."
Trong khi đó, tại khu vực riêng của hoàng hậu Leonor và các công chúa, không khí yên ả hơn. Hoàng hậu đang thêu một tấm khăn tay với biểu tượng hoàng gia, trò chuyện cùng các cung nữ về lễ hội sắp tới. Công chúa trẻ Isabel, với mái tóc vàng óng ánh, lén bước ra khỏi phòng để nhìn ngắm khung cảnh từ tháp cao nhất của lâu đài.
Từ nơi ấy, Isabel có thể thấy những cánh buồm trắng trên biển, các con tàu đang chuẩn bị nhổ neo. Trong mắt nàng, chúng không chỉ là những con tàu, mà còn là biểu tượng cho khát vọng và tương lai của vương quốc…
Tuy nhiên, bên dưới vẻ uy nghi của lâu đài São Jorge là một mạng lưới bí mật chưa từng được kể. Mọi thứ bắt đầu kể từ khi công chúa Isabel tình cờ phát hiện một cuốn sách cổ trong thư viện hoàng gia. Thư viện là một căn phòng rộng lớn, trần cao, với những giá sách kéo dài từ sàn tới trần. Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ kính màu, tạo nên những vệt sáng đầy sắc màu trên nền đá lát mát lạnh. Isabel thường tìm đến nơi này để thoát khỏi những buổi học lễ nghi buồn tẻ. Nhưng hôm nay, nàng vô tình chạm vào một cuốn sách cũ với bìa da sờn rách, nằm khuất sau một ngăn sách.
Khi mở sách, nàng phát hiện một bản đồ vẽ tay, mô tả chi tiết một hòn đảo nằm xa về phía Nam, với chú thích: "Terra Incognita – Vùng đất của tự do." Bên dưới bản đồ là một dòng chữ viết tay bằng tiếng Latinh cổ: "Ai nắm giữ hòn đảo này sẽ kiểm soát vận mệnh của các vương quốc."
Trái tim Isabel đập nhanh. Nàng cảm nhận rằng đây không chỉ là một bản đồ thông thường. Nhưng ai đã để lại nó ở đây? Và tại sao nó lại bị giấu kín? Không dám hành động một mình, Isabel tìm đến người hầu thân cận của mình, Miguel – một chàng trai trẻ lớn lên trong bóng tối của lâu đài, được cha nàng nhận nuôi sau khi gia đình cậu thiệt mạng trong một trận chiến. Miguel thông minh, nhanh nhẹn, và là người duy nhất Isabel có thể tin tưởng.
"Công chúa," Miguel thì thầm sau khi xem bản đồ. "Có những tin đồn từ lâu rằng dưới lâu đài có một đường hầm bí mật, từng được sử dụng bởi những vị vua đầu tiên của chúng ta. Có thể bản đồ này dẫn tới nó."
Trong khi Miguel bắt đầu tìm kiếm lối vào đường hầm, Isabel quyết định tìm lời giải đáp từ nữ tu sĩ Estrella, người thường được gọi là "Người Giữ Bí Mật." Estrella là một người phụ nữ lớn tuổi với đôi mắt sắc bén, sống trong tu viện gần lâu đài. Bà được đồn là có kiến thức sâu rộng về các bí mật cổ xưa của vương quốc.
"Công chúa, không phải mọi bí mật đều nên được hé lộ," Estrella cảnh báo khi nhìn thấy bản đồ. "Lời tiên tri này đã mang đến nhiều máu và nước mắt. Nếu con theo đuổi nó, con sẽ phải đối mặt với những kẻ không muốn sự thật bị phơi bày."
Trong khi đó, tại cung điện, một cuộc đấu tranh quyền lực âm thầm diễn ra. Công tước Afonso, anh em họ của nhà vua, luôn ấp ủ tham vọng giành lấy ngai vàng. Afonso bí mật tài trợ cho các điệp viên thu thập thông tin từ lâu đài và các cảng biển. Khi nghe tin về bản đồ trong tay Isabel, hắn lập tức ra lệnh cho một gián điệp trà trộn vào cung điện để tìm cách chiếm lấy nó.
Một đêm nọ, Miguel bị phục kích trong hầm rượu của lâu đài bởi một kẻ lạ mặt mặc áo choàng đen. Trong tay hắn là một con dao sáng loáng. "Trao bản đồ đây, hoặc ngươi sẽ chết. Chọn đi." Nhưng Miguel, bằng sự nhanh trí, đã xoay sở để đánh lạc hướng kẻ thù và trốn thoát qua một cửa ngách dẫn ra sân trong.
Khi Isabel và Miguel cuối cùng cũng tìm thấy lối vào đường hầm bí mật, họ phát hiện một căn phòng lớn ẩn sâu dưới lòng đất. Ở trung tâm căn phòng là một chiếc rương lớn bằng gỗ, được khóa bằng ba lớp ổ khóa tinh vi. Trên nắp rương khắc dòng chữ bằng tiếng Latinh: "Chỉ những kẻ có lòng can đảm và trí tuệ mới được phép mở."
Trong lúc họ cố gắng tìm cách mở rương, phía trên mặt đất, một nhóm binh lính lạ mặt, do Công tước Afonso cử tới, đã lẻn vào lâu đài.
Isabel và Miguel cẩn thận kiểm tra chiếc rương. Ba ổ khóa dường như không chỉ là những thiết bị cơ học thông thường mà còn được khắc các biểu tượng kỳ lạ – một ngọn đuốc, một ngôi sao, và một con đại bàng cuộn mình. Isabel nhớ lại những lời Estrella nói về "lòng can đảm và trí tuệ."
"Đây là một thử thách," Isabel thì thầm. "Chỉ những ai xứng đáng mới được phép mở nó."
Miguel, luôn nhanh nhạy, bắt đầu kiểm tra các ổ khóa. Cậu nhận thấy mỗi ổ khóa dường như liên quan đến một câu đố.
Câu đố đầu tiên: Ánh sáng dẫn đường.
Trên ổ khóa mặt trời có khắc dòng chữ bằng tiếng Latinh:
"Khi bóng tối che phủ, ta vẫn hiện hữu. Ta không có hình dáng, nhưng ta mang đến sự sống."
"Ánh sáng," Isabel nói ngay. Miguel tìm thấy một chiếc đèn dầu gần đó và châm lửa. Khi ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào ổ khóa, một tiếng cạch vang lên – ổ khóa đầu tiên mở ra.
Câu đố thứ hai: Lời nhắn từ các vì sao.
Ổ khóa thứ hai, khắc hình ngôi sao, có dòng chữ:
"Ta ở trên cao, nhưng không thể chạm tới. Ta chỉ đường, nhưng không bao giờ đi lạc."
"Ngôi sao dẫn đường," Miguel nói, chỉ vào bản đồ. Isabel đặt bản đồ lên ổ khóa, và một tiếng cạch nữa vang lên.
Câu đố thứ ba: Sự kiên nhẫn của đại bàng
Ổ khóa cuối cùng, hình con chim đang say giấc, có dòng chữ:
"Ta mạnh mẽ, nhưng ta ngủ say. Chỉ khi thời điểm đến, ta mới thức giấc."
Miguel và Isabel suy nghĩ một lúc lâu. "Đại bàng ngủ? Ý là gì?" Isabel tự hỏi. Đột nhiên, Miguel nhận ra biểu tượng khắc trên nền ổ khóa trùng khớp với một vòng tròn nhỏ trên sàn nhà.
"Chúng ta cần đặt rương vào đúng vị trí," Miguel nói. Hai người cùng đẩy chiếc rương vào vòng tròn. Khi rương nằm đúng chỗ, một tiếng động lớn vang lên, và ổ khóa cuối cùng bật mở.Khi nắp rương từ từ mở ra, một ánh sáng rực rỡ phát ra, khiến cả hai phải che mắt. Bên trong là một quả cầu pha lê lớn, trong suốt như nước nhưng lại tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Bên cạnh quả cầu là một cuốn sách với bìa da cứng, được viết bằng thứ ngôn ngữ mà Isabel chưa từng thấy.
Miguel cầm quả cầu lên và phát hiện nó không chỉ là một vật trang trí. Khi cậu xoay quả cầu, hình ảnh của một hòn đảo hiện lên bên trong – chính là hòn đảo trên bản đồ. Nhưng điều kỳ lạ là hòn đảo không hề bất động. Sóng biển vỗ vào bờ, và những đám mây trôi qua trên bầu trời, thậm chí còn có những trụ cột cao đến tận chân trời– như thể quả cầu chứa đựng một thế giới sống động bên trong.
"Đây là lời tiên tri," Isabel thì thầm. "Nhưng nó có ý nghĩa gì?"Trước khi hai người kịp suy nghĩ thêm, tiếng bước chân vang lên từ đường hầm. Những binh lính của Công tước Afonso, dẫn đầu bởi một gã mặc áo giáp đen, đã tìm thấy họ.
"Trao chiếc rương đây," gã ra lệnh, rút kiếm ra.
Miguel lùi lại, che chắn cho Isabel. "Không bao giờ."
Isabel, nắm chặt cuốn sách và quả cầu, nhận ra cô phải làm điều gì đó. "Miguel, chúng ta phải ngăn họ chiếm được nó!"
Trong khi Miguel cố gắng cản đường kẻ địch, Isabel tìm thấy một dòng chữ nhỏ khắc bên trong chiếc rương: "Bí mật này sẽ chỉ xuất hiện một lần."
Isabel nhìn quả cầu trong tay mình, đôi mắt đầy tò mò nhưng không giấu được sự lo lắng. Ánh sáng kỳ lạ từ quả cầu ngày càng mạnh, chiếu rọi cả đường hầm bí mật. Miguel lùi lại, đôi tay run rẩy.
"Isabel, ngài chắc đây có phải là ý tưởng hay không? Thần không biết điều gì sẽ xảy ra!"
Nhưng Isabel, với quyết tâm không lay chuyển, đặt cả hai tay lên quả cầu và đọc to những dòng chữ cổ:
"Ad summum libertatem… ad novum foedus…"
Ngay khi cô nói xong, quả cầu phát sáng rực rỡ. Một cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, cuốn lấy mọi thứ trong căn phòng. Các binh lính hét lên trong hoảng loạn khi ánh sáng bao trùm họ, và chỉ trong nháy mắt, tất cả biến mất.
Khi ánh sáng dịu lại, Isabel và Miguel nhận ra họ vẫn an toàn. Nhưng quả cầu giờ đây đã mất đi ánh sáng, và cuốn sách trong tay Isabel giờ mở ra một trang mới, với một câu viết bằng tiếng Latinh: "Người được chọn sẽ quyết định vận mệnh của vương quốc."
Nhưng cả Isabel và Miguel không biết rằng họ vừa họ triệu hồi cả một quốc gia. Quốc ấy chính là Hợp chủng quốc hoa kỳ.