Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Vô tình xuyên vào một nhân vật phụ bí ẩn

Luan_N
--
chs / week
--
NOT RATINGS
297
Views

Table of contents

VIEW MORE

Chapter 1 - Sự cố

"Aa".

"Đau đầu chết mất".

Tôi dần mở mắt ra, khuôn mặt nhăn nhó nhìn mọi thứ xung quanh. Tôi nhìn lên tường rồi lại nhìn trần nhà. Lạ lẫm quá, đây là đâu đây. Hoa văn kì lạ gì kia ?

"Rầm"!

Tiếng mở cửa rất mạnh, có vẻ người đó rất vội vàng. Một người phụ nữ với trang phục hầu gái xuất hiện. Hơi thở gấp gáp, la lên:

"Tỉnh"!

"Tỉnh rồi".

"Công tử tỉnh rồi".

Khi tôi còn lơ mơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Một đám người lạ hoắt đã chạy vào phòng, vẻ mặt mừng rỡ nhìn tôi. Một người đàn ông trong đó đã hỏi tôi:

"Ngài đã khỏe hơn chưa ạ"

Một người đàn ông mập mạp, ông ta là người ăn mặc nổi bật nhất ở đây. Tuổi khoảng chừng 50. Một bộ âu phục đỏ như của thế kỷ XVII, với mái tóc bạc dài và xoăn.

Khi thấy tôi im lặng hồi lâu ông ta có vẻ lo lắng hỏi:

"Ngài pháp sư, ngài đã ổn hơn chưa" ?

Khoan đã, cái gì cơ ? Pháp sư ? Mình đang nghe cái quái gì thế này? Mấy người kì lạ, ăn mặc dị hợm, nói năng khó hiểu. Có lẽ mình bị chơi khăm à. Dạo này mấy trò kiểu này nhiều lắm. Nhưng các người chọn lầm người rồi. Mai tôi còn phải thi cuối kỳ nữa.

"Aa"

Tôi ngồi dậy, duỗi thẳng người lên.Một tiếng rắc vang lên trong bầu không gian yên tĩnh.

"Rắc"

Ái chà đỡ mỏi hơn tí rồi. Tôi cuối người xuống.

Ủa mà khoang ? Tay mình bị thương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Mái tóc đen dài của tôi rủ xuống, từ tóc mình màu nâu mà.

Tôi hoang mang tột độ, căn phòng, cơ thể và những người xa lạ kia. Đây không phải trò đùa. Tôi đang ở đâu đây?

Những người xung quanh khi thấy tôi chỉ ngồi bất động, ngây ngốc trên giường. Họ trong khá sợ hãi. Một người đàn ông cao gầy tiến tới nói:

"Thưa ngài, ngài thấy không khỏe chỗ nào ạ".

"Để tôi khám cho ngài, có vẻ như sức khỏe của ngài vẫn bình phục lại sau cuộc chiến."

"Ra ngoài đi"

Tôi gằn giọng nói:

"Tất cả ra ngoài hết đi".

Trong bọn họ hơi lưỡng lự.

"Vâng chúng tôi sẽ để ngài nghỉ ngơi, phục vụ ngài là vinh dự của chúng tôi".

Ông béo đáp:

Chiết tiệt!

Sau hồi lâu suy nghĩ, tôi tạm thời đã biết được tình hình hiện tại như nào. Tôi là một pháp sư và bọn người kia có vẻ rất quý tôi. Tôi đã làm gì cho họ sao?

Tôi thở dài một hơi:

Haiii~

Được rồi trước tiên phải tìm hiểu về cơ thể mới này mới được, rồi còn cái pháp sư gì đó nữa.

Tôi cố nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi đến đây. Hôm đó hình như là chủ nhật, sau khi đi nhậu với con bạn thân về. Thì bỗng một luồn sáng chói chiếu vào hai chúng tôi.

"Mẹ kiếp là xe tải!"

Giọng nói tức giận đang xen sự bất lực cửa tôi.

Vậy mình xuyên không rồi à, vậy con chó đó đâu. Chắc chắn nó cũng xuyên vào chung rồi. Giờ cần tìm nó trước đã.

Hai ngày sau, khi tôi đã hồi phục được kha khá.

Bác sĩ Clement Apgafonov. Đây là vị bác sĩ đã chăm sóc cho tôi mấy ngày nay. Một y sĩ trẻ, tài năng và nhờ anh ta mà mình đã hiểu đôi chút về thế giới này. Clement nói tôi đã cứu mọi người trong cuộc khủng bố hai tuần trước và sau đó ngất đi vì bị thương nặng ở phần đầu. Có lẽ đó là lí do tôi mất trí nhớ.

Tiếng của Clement cất lên:

"Ngài Gideon 3 ngày nữa ngài có thể đi lại bình thường rồi ạ"

Vì bị thương nặng ở phần đầu nên mỗi khi đứng lên hay ngồi dậy cơn đau đầu lại ập đến.

" Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi."

"Cảm ơn anh Clement."

"Nhưng tôi có thể tự đi lại được rồi."

Vẻ mặt của Clement hơi lo lắng. Nói:

"Ngài vẫn nên nghĩ ngơi thêm đi ạ."

"Không ở trong phòng lâu ngày ta thấy ngột ngạt lắm."

Clement ngập ngừng nói:

"Vâng."

"Nhờ cậu nói với Eri đem giúp tôi vài cuốn sách nữa nhé."

Clement khẽ gật đầu rồi đẩy cửa bước ra. Vài phút sau Eri tới, cô là người hầu ở phủ công tước Yahontov. Đồng thời là người phụ trách chăm sóc tôi.

"Thưa ngài Gideon sách mà ngài cần đây ạ."

Tôi mỉm cười đáp:

"Cảm ơn, cô vất vả nhiều rồi."

"À vâng ... không có gì đâu ạ!"

"Đây là trách nhiệm của tôi thôi."

Eri trả lời một cách ngại ngùng, trong ánh mắt ấy còn có chút lo sợ.

"Cô có thể dẫn tôi đi tham quan nơi này một chút không, ở mãi trong phòng bí bách lắm."

"Nhưng sức khỏe ngài..."

"Tôi khỏe rồi, cô không cần lo."

"Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ Clement về chuyện đó rồi, yên tâm đi."

Như đã hiểu ra gì đó Eri lào ra ngoài, để lại tôi còn ngơ ngác chưa hiểu gì.

Một lúc sau cô mang một chiếc xe lăn tới nói:

"Tôi xin lỗi tôi tôi tìm hơi lâu, đã để ngài chờ lâu ạ."

Có lẽ Eri đã chạy đến đây nhanh chóng nhất có thể. Đến mức thở không ra hơi thế này, đáng yêu thật.

"Ngài ngồi đi ạ, tôi sẽ đẩy ngài đi."

Cô ấy nghĩ tôi là người tàn tật à. Mà thôi cô ấy đã cất công đi lấy thì mình đành sử dụng vậy.

Eri đỡ tôi ngồi dậy và giúp tôi lên xe.

"Giờ tôi sẽ dẫn ngài xem trang viên của phủ trước nhé."

"Được thôi."

Eri vừa đi vừa kể về các câu chuyện về phủ công tước Yahontov một cách say sưa. Đặc biệt là về cô công nương Maria. Người được mệnh danh là thánh nữ với mái tóc hồng, đôi mắt đỏ như những viên hồng ngọc tuyệt đẹp.

"Hừm, thánh nữ sao?"

"Ngài không biết cô ấy sao, Maria rất nổi tiếng đấy. À đúng rồi ngài Gideon không phải người vùng này nên chắc không biết, nhưng không sao tôi sẽ nói cho ngài biết."

Eri khẳng định một cách tự tin như vậy. Thật làm tôi tò mò về nơi này hơn.