Công chúa Watasumi, người đang ở trước mặt tôi lúc này. Một cô gái nhỏ nhưng toát ra thứ chiến ý hừng hực, khuôn mặt lạnh lùng như màn mưa xung quanh.
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, đôi mắt đỏ rực của cô như ngọn lửa đốt thật sâu vào tâm hồn tôi.
Tôi đưa tay giữ chặt vết thương trên ngực mình, máu chảy ra thành dòng khiến đất quanh đó gần như nhuộm đỏ.
Không đau chút nào cả...
Nhưng tôi cảm giác từ vết thương, có thứ gì đó quan trọng đã chảy ra theo dòng máu.
Cô ta áp sát tôi, vung thanh kiếm, nhắm thẳng vào cổ nhằm đoạt mạng tôi một lần nữa, nhưng không có đâu. Tôi dùng kiếm của mình đỡ lấy vết chém chí mạng, viết chém để lại một vết nẻ trên thanh kiếm của tôi.
So với cô ta, tôi chẳng khác gì một sinh vật nhỏ bé. Thứ sát khí của cô như muốn cắt tôi ra thành từng mảnh, tôi may mắn đỡ được thêm vào kiếm nữa trước khi cô ấy hoàn toàn đè tôi xuống đất...
Những sinh vật này vốn không thuộc về thế giới này.
Những tồn tại như Watasumi là những thứ bất diệt, bất biến theo thời gian...
Tôi biết điều đó rõ hơn ai hết...
Vì ngay lúc này đây, tôi đang được trải nghiệm nó. Thứ sức mạnh bất biến theo thời gian, không gì địch lại, không gì sánh kịp...
Ngay trước khi lưỡi kiếm đó cắt qua cổ tôi, toàn bộ cuộc đời tôi vụt qua trước mắt, hệt như một cuốn phim quay chậm...
Tôi, tôi ấy nhé, có một cuộc đời thật sự tẻ nhạt và thất bại. Tôi có một gia đình, có ba mẹ và em gái. Phải, đúng ra phải là như vậy. Cho đến một ngày kia, một gã tài xế sai xỉn đã tông chiếc xe tải của hắn vào họ. Ba mẹ tôi chết gần như ngay tức khắc, thi thể họ bị đè nát ngay trước mặt tôi. Tôi và em tôi may mắn sống sót. Tôi thì bị dập tạng nhưng may mắn là đã tìm ra người hiến tặng.
Tình trạng của em tôi thì tệ hơn đôi chút. Một cây sắt nào đó đã đập thẳng vào đầu khiến em hôn mê sâu và gần như không bao giờ tỉnh lại.
Sau đó, tôi chuyển đến sống với ông bà, những người mà có lẽ cũng không quá tệ.
Nhà của họ nằm cạnh một bờ sông, nơi mà sẽ bị ngập nước do lượng mưa ở khu vực này khá nhiều. Thành ra, dù không phải mùa đông thì khu tôi sống đã luôn lạnh sẵn rồi.
Việc chuyển nơi định cư khiến tôi phải xa những người bạn quen thuộc, rời xa thành phố Tokyo mà chuyển đến một nơi ở Osaka. Và như bao nhân vật chính trong các bộ phim học đường, tôi lâm vào cảnh bị bắt nạt trầm trọng.
Nhưng thật sự, tôi cũng chả quan tâm đâu, những kẻ vô dụng như chúng chỉ được cái bề ngoài thôi, chứ bên trong thì cũng chỉ như một sợi chỉ. Tôi có thể dễ dàng cắt đi và khiến chúng hiểu sự khác biệt giữa tôi và chúng.
Và tất nhiên, những người khác thì cũng không giúp ít được gì cả. Tất cả những gì chúng có thể làm là ngồi trơ ra và giả vờ không thấy gì cả. Có thể hiểu là chúng cũng sợ đám đầu gấu này nên không muốn bị vạ lây.
Thôi thì, sau đó chúng cũng chặn đánh tôi trên đường về nhà thôi, hoàn toàn có lý do để tôi tự vệ chứ... Vậy mà những kẻ trong lớp lại cô lập tôi, xem tôi như thằng quái dị, gọi tôi là con "bạch quỷ" và thi nhau bắt nạt tôi...
Một buổi sáng bất thường...
Trời mưa tầm tã, một trận mưa không báo trước.
Cho dù tôi có nói trời ở đây rất dễ mưa, nhưng không phải bất ngờ vào sáng sớm thế này.
Trời lạnh khiến tôi ngủ sâu và khó dậy hơn...
Vội vàng chải mái tóc rối bù của mình, xách ô lao thẳng ra ngoài dưới bầu trời giông bảo...
Kỳ lạ, con đường gần như vắng tanh không một bóng người.
Nói gần như vậy thôi chứ tôi cũng có gặp đúng hai người. Phải, một tiểu thư với một mái tóc bạch kim dài thước tha được buột ngay ngắn phía sau lưng. Cô ta mặc một chiếc Kimono dài màu trắng có vẻ đắt tiền, thứ mà tôi khá chắc chắn không phù hợp để đi dưới mưa chút nào.
Đi cạnh cô, một cô gái cao hơn đôi chút. Họ đi dưới một chiếc ô giấy đỏ rực khiến họ trông nổi bật giữa thế giới xám xịt. Tôi chạy lướt qua họ, và một thoáng, tôi cảm thấy như cả hai đều đang nhìn mình.
"Tsuki Watasumi, chào"-
Một cô bé, mặc đồng phục học sinh đứng trên bục giản.
Cô ấy thấp hơn tôi một chút, điều này được xác định khi tôi đo khoảng cách từ đầu gối. Thân hình hơi gầy gò và nhìn giống trẻ con. Một mái tóc trắng dài được buột ra sau.
Tôi đặc biệt chú ý đến đôi mắt, một ánh mắt sắc lạnh như một lưỡi dao xuyên thấu tâm hồn tôi.
Chỗ của tôi, nơi duy nhất còn trống. Chúng tôi nhìn nhau, không chớp mắt, không nói một lời. Tôi ngồi trong góc tường khiến không gian trên bàn bị thu hẹp lại hết sức. Ngồi gần, tôi mới chú ý kĩ vào từng chi tiết. Cô ấy mặc một bộ đồ khá là đắt tiền, nhìn vào chất liệu vải thì có vẻ là một loại đắt tiền và được làm khá kì công.
Nhìn gần, tôi càng thấy cô giống trẻ con hơn. Một khuôn mặt tuy ngây thơ, nhưng lại tỏ ra thứ cảm giác cao quý và lạnh lùng. Một người mà không thể đọc vị được thông qua ánh mắt. Mắt cô ấy đẹp, nhưng trống rỗng, nhìn vào đó như không có tí ánh sáng nào.
Thấy tôi cứ nhìn không chớp mắt, cô ấy mở lời bằng một giọng điệu thì thầm khe khẽ:
"Mặt tôi dính gì sao?"- Cô dõi ánh mắt xoáy sâu vào mắt tôi.
"À không! Tôi chỉ tò mò về bạn một chú..."-Tôi ngại ngùng đáp.
"Sao chúng ta không làm quen một chút nhỉ. Tôi là Hikari, chào Watasumi..."-Bằng một giọng điệu ngượng ngùng, tôi cố bắt chuyện.
Tsuki nhìn tôi, ánh mắt hơi khó hiểu, kiểu như khinh bỉ pha lẫn sự bối rối.
"Hân hạnh làm quen, từ giờ tôi sẽ là đối tác của cậu, làm ơn đừng có làm vướng chân nhau đấy"
Sau cuộc hội thoại kì lạ đó, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện thêm lần nào.
Tsuki thường biến mất vào giờ giải lao, trước khi tôi có cơ hội bắt chuyện.
Trong lớp, cô ấy thể hiện mình là một người lạnh lùng và xa cách. Tôi chưa thấy cô ấy mở lời hay tương tác với ai bao giờ. Cô ấy chỉ ngồi đó, lẳng lặng như một cái bóng.
Những kẻ côn đồ trong lớp vì một lí do nào đó đã không đụng đến cô ấy. Tôi để ý họ nhìn Tsuki bằng một ánh mắt dè chừng. Thật sự không thể đọc vị được con người này. Tôi thậm chí không biết được cô ấy học lực như thế nào. Tất cả các bài kiểm tra phát ra đều có con số đúng 5 điểm. Chà, điều này có thể có nhiều lí do.
Một mặt khác, trời vẫn luôn mưa kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Đã được nữa năm trôi qua, những chuyện kì lạ thì cứ tiếp diễn. Dường như sự xuất hiện của cô gái này bằng một cách nào đó đã ảnh hưởng đến những người xung quanh, khiến họ không những tránh xa cô ấy mà giờ, cả tôi cyũng thật sự bị bơ.
Không một ai đến lảm phiền tôi nữa, không một ai. Bây giờ đến cả tôi cũng cảm nhận được sự kì lạ trong lớp. Mọi người cứ thì thầm bàn tán và chỉ trỏ vào mỗi khi tôi không để ý.
Tất cả họ đều đang sợ hãi chúng tôi, như thể là sinh vật lạ vậy.
Vào một ngày đẹp trời, cuối tháng 12, sau những cơn mưa dài tầm tả, bầu trời trong xanh và đẹp đẻ hơn bao giờ hết. Thời tiết kiểu này chưa từng xảy ra trước đây, dường như bị đảo ngược lại.
Ánh nắng ấm áp này khiến tôi thấy thoải mái và tỉnh táo hơn hẳn.
Tôi vẫn chưa nói chuyện được với Tsuki.
Cô ấy luôn biến mất mỗi khi chúng tôi có cơ hội vức đầu óc mình ra khỏi đóng bài tập đó
Tuy vậy, tôi không quan tâm điều đó lắm.
Cũng không cần thiết phải kết bạn với những người khác làm gì cả. Tôi đang học năm cuối, chỉ cần cố gắn thêm một chút nữa là tôi vó thể đến một nơi tốt hơn, có nhiều bạn và được tự do hơn
Dự định là thế
Ấy thế mà, mọi thứ tan vỡ chỉ trong nháy mắt.
Đêm trăng đỏ, bầu trời xuất hiện những đám mây đen kịt.
Mọi thứ dần dần mất đi tính chất ban đầu.
Có nhiều mảnh vụng trên trời, đang rơi xuống
Chúng tôi đối mặt với nhau, nhìn nhau.
Tsuki đứng trước mặt tôi, đôi mắt ánh lên tia lửa giữa màn đêm tăm tối và lạnh lẽo.
"Kết thúc, nhân loại, kỉ nguyên mới, mở ra"-
Tôi nghe được những lời thì thầm như vậy khi cô ấy gần tiến lại gần. Tôi cảm nhận được một thứ khí thế áp đảo, đe doạ đến tính mạng.
"Nhưng ngươi, giống, ta"
Vừa nói, vừa vương tay ra
"Cô, chuyện gì..."
"Ngày tàn của nhân loại, chúng ta, đến, trả thù. Đây chính là sự trả thù, của ta. Nhìn lên"
Tôi ngước nhìn lên theo hướng tay cô chỉ, một thứ gì đó rất to, rất lớn, đang dần lộ ra qua những tầng mây.
Không, tôi phải nói là nó như rơi xuống từ hư không, bởi lẽ không có gì ở đó cả, bằng cách nào đó nó xuất hiện ở đó và dần dần che đi ánh trăng
"Cô... là thứ gì..."
"Rồng, chúng ta định đoạt số phận của nhân loại, các ngươi, cầu nguyện và chết, trả cái giá bằng cả sinh mạng, chính là thứ các ngươi đang nợ, ta"
"Nhưng, ngươi giống với ta, chọn đi theo ta, hoặc chết?"
Một trận rung chấn khiến tôi lùi lại phía sau, những ngôi nhà xung quanh bắt đầu sụp đổ, tôi nghe rất rõ tiếng những người không chạy kịp la hét.
CHẾT TIỆT!
Một cách cẩn thận, tôi quan sát ánh mắt của Tsuki. Lúc này, tôi mới nhận ra, mắt của cô ấy có đồng tử dọc, nhưng đường kẻ đó quá hẹp nên chẳng ai để ý cả, chỉ như một sợi tóc thôi ấy.
"Sao?"
"Trả thủ, đó là lý do của cô để làm chuyện này sao?"
Tôi có một người em gái, người mà có lẽ đang kẹt trong đống đổ nát phía sau.
Bây giờ, không có nhiều thời gian để nhờn ở đây nhưng cũng chưa thể tiến được.
"Ta biết, ngươi có một người em, còn sống. Ta có thể cứu em ấy"
Đột nhiên, Tsuki lên tiếng, một lời đề nghị hấp dẫn chứ...
Cơ mà...
"Như thế không được đâu, tôi tin vào ý chí của mình, và nó đang mách bảo với tôi rằng, hợp tác với cô là tôi chết...
Tôi biết cô không phải người thường, nhưng ít ra, nếu trước sau gì cũng chết, ít ra tôi cũng phải vung hết sức để đập cô một trận đã"
Tôi nhặt một cành cây bên đường, thứ này có vẻ không thể chịu được quá một đập vào tường chứ đừng nói lả thắng được một thực thể
"Đánh với ta, sai lầm"
"CHƯA THỬ SAO BIẾT, LÊN ĐI"