Chereads / Nhà lữ hành cô độc / Chapter 1 - Làng Mystveil

Nhà lữ hành cô độc

🇻🇳CrizVastia
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 68
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Làng Mystveil

Trong một thế giới tràn ngập ma thuật, nơi mà ma pháp không chỉ là sức mạnh mà còn là nền tảng của mọi hoạt động hằng ngày, con người đã học cách sử dụng ma pháp để làm việc, bảo vệ bản thân và duy trì cuộc sống. Ma pháp có thể được truyền qua những vũ khí, biến chúng thành công cụ mang sức mạnh phi thường. Những người sở hữu ma pháp được gọi là pháp sư, họ không chỉ sử dụng ma pháp như một nguồn năng lượng mà còn biến nó thành một nghệ thuật riêng, ý chí và tinh thần của mỗi người. 

Tại một ngôi làng có tên Mystveil, nép mình bình yên ở phía Tây Bắc của ngọn núi bí ẩn có tên là Montagna Arcanis. Mystveil là nơi mà tôi đã lớn lên với sự bình yên và chan hoà…

"Ông ơi, ông nghĩ nên đặt chậu hoa này ở đâu?" Tôi bước ra từ bên trong, tay ôm chặt một chậu hoa tươi thắm, vừa háo hức vừa nhẹ nhàng để không làm rơi mất những cánh hoa mềm mại.

Ngồi bên bàn trà dưới gốc cây cổ thụ, ông Eldros – trưởng làng đáng kính, chậm rãi đặt ly trà xuống. Dáng người ông nhỏ con, lưng hơi khom theo năm tháng, nhưng đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự minh triết và hiền hòa. Bên dưới mái tóc bạc trắng, khuôn mặt ông, dẫu đã hằn đầy những nếp nhăn, vẫn toát lên một vẻ điềm tĩnh và nhân từ. Ông ngoảnh mặt về phía tôi, giọng nói trầm ấm khẽ vang lên:

"Cháu cứ đặt nó trước cửa đi, cho cả nhà cùng ngắm."

Ông Eldros không chỉ là trưởng làng, mà còn là người cha, người thầy mà tôi và mọi người trong làng đều kính trọng. Ông đã nuôi dưỡng tôi từ khi còn bé, chăm sóc và dạy dỗ tôi bằng tất cả tình yêu thương. Thế nhưng, khác với những người dân trong làng, tôi chưa bao giờ có thể sử dụng phép thuật. 

Tôi nhẹ nhàng đặt chậu hoa xuống trước cửa, nơi ánh nắng buổi chiều vừa vặn chạm tới, khiến những bông hoa như rực sáng thêm một phần sức sống. Công việc của tôi là chăm sóc khu vườn của làng – trồng cây ăn trái, vun xới từng nhành hoa, để mỗi ngôi nhà trong làng đều được tô điểm bởi những sắc màu rực rỡ. Mystveil đã yên bình qua bao tháng năm, như thể thời gian chẳng hề chạm đến. Nhưng đâu đó trong lòng tôi, một cảm giác mơ hồ lặng lẽ nảy sinh.

Đặt chậu hoa xuống, tôi bước lại gần, ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện ông. Ông Eldros vẫn điềm nhiên, tay cầm chén trà ấm, chậm rãi đưa lên nhấp từng ngụm. Không gian giữa chúng tôi yên lặng, chỉ còn tiếng lá cây khẽ xào xạc trong làn gió nhẹ. Nhìn thấy ông trong lòng tôi như có một cơn sóng của sự tự ti cứ dâng lên mãnh liệt.

"Ông ơi," tôi lên tiếng, giọng khẽ run, "cháu không có ma thuật hay ma pháp nào cả. Tại sao cháu lại yếu đuối như vậy hả ông?"

Tôi cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt trên đầu gối. "Nếu cháu có được một sức mạnh nào đó, cháu đã có thể tự tin và mạnh mẽ hơn."

Ông đặt chén trà xuống, ánh mắt dõi lên tán lá của cây cổ thụ trước sân, nơi những chiếc lá già cỗi đang xào xạc trong cơn gió nhẹ. Ông không vội vàng trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn một lúc. Cuối cùng, ông cất giọng, trầm ấm và điềm tĩnh:

"Không nhất thiết phải có ma pháp cháu mới mạnh mẽ, Vastia. Cháu có thể mạnh mẽ kể cả khi cháu chẳng có gì trong tay. Sự mạnh mẽ không đến từ sức mạnh mà cháu sở hữu, mà từ lòng dũng cảm của cháu. Chỉ cần cháu dám đứng lên để bảo vệ những người cháu yêu thương, thì đó đã là sức mạnh lớn nhất rồi."

Lời ông khiến tôi im lặng trong giây lát, nhưng cảm giác bất lực vẫn trĩu nặng trong lòng. Tôi ngước lên nhìn ông, ánh mắt ngập tràn những băn khoăn:

"Nhưng nếu không có sức mạnh… làm sao cháu bảo vệ được người mà cháu trân trọng hả ông?"

Ông Eldros quay sang, ánh mắt hiền từ nhưng sâu thẳm. Ông nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống bàn, xoay nhẹ trong tay mình. "Cháu nghĩ rằng một chiếc lá mỏng manh như thế này không có sức mạnh, đúng không? Nhưng khi cơn gió mạnh thổi qua, nó vẫn có thể bay xa, vượt qua những ranh giới mà nó chưa từng chạm tới. Không phải vì nó mạnh mẽ, mà vì nó không từ bỏ."

Ông đặt chiếc lá trở lại bàn, nhìn tôi với vẻ điềm đạm thường ngày. "Cháu cũng vậy. Sức mạnh thật sự không phải là thứ cháu cần tìm kiếm, mà là thứ cháu đã có sẵn, chỉ là cháu chưa nhận ra. Hãy tin vào chính mình, rồi một ngày cháu sẽ tìm ra một sức mạnh của riêng cháu."

Tôi cúi mặt xuống, suy ngẫm về lời ông. Có lẽ ông nói đúng. Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tìm thấy sức mạnh của riêng mình, không phải để trở nên vĩ đại, mà để bảo vệ ông, bảo vệ những người trong làng mà tôi trân quý. Ý nghĩ ấy như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng, âm ỉ nhưng đầy quyết tâm.

"Cháu đã chuẩn bị cho lễ hội tối nay chưa?"

Ông Eldros đột ngột hỏi, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn tôi như muốn chuyển sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn.

"Dạ rồi ạ," tôi đáp, ngẩng lên, nở một nụ cười.

"Bác Kael và mọi người đang tất bật trang trí cho lễ hội. Cháu cũng vừa phụ bác ấy sáng nay."

Lễ hội mà làng chúng tôi tổ chức hằng năm là lễ hội Lửa Thiêng Liêng, diễn ra vào ngày 21-22 tháng 12. Người dân trong làng tin rằng ngọn lửa mà con người có được là món quà từ vị thần cổ đại Ignaros, mang đến ánh sáng và sự sống. Vào những ngày này, người dân sẽ tụ họp lại để đốt một ngọn lửa lớn giữa làng. Ai nấy đều mặc những bộ trang phục đỏ cam rực rỡ, nhảy múa quanh ngọn lửa, tạo nên một bầu không khí đầy phấn khởi. Hội chợ cũng được tổ chức, với các gian hàng tràn ngập tiếng cười nói, biến lễ hội thành khoảng thời gian vui vẻ nhất trong năm.

"Vastia!" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Tôi giật mình, theo bản năng quay đầu về hướng có tiếng gọi. Một cô bé với chiếc đầm trắng tinh khôi, mái tóc trắng dài mềm mại như bông tuyết đang chạy tới.

"Eira, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?" Tôi nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy, liền đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, bước đến gần cô.

Eira nắm lấy tay tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. "Chúng ta mặc đồ giống nhau để nhảy múa đi!"

Tôi bật cười, lắc đầu. "Cậu lại rủ tôi nhảy múa à? Tôi đã nói là không thích mà, với lại tôi nhảy không đẹp đâu."

Vừa nghe tôi nói xong, nét mặt Eira bỗng buồn bã. Đôi mắt sáng rỡ ban nãy giờ cụp xuống.

"Vậy thôi… không sao đâu…" Giọng cô bé nhỏ dần, như một chú chim non mất đi sự háo hức.

sự từ chối của tôi khiến gương mặt Eira thoáng chốc xìu xuống. Đôi mắt sáng rỡ ban nãy giờ tràn ngập vẻ buồn bã. "Vậy thôi…"

Tối hôm ấy, bầu trời lấp lánh các vì sao, trải dài khắp không gian như một tấm thảm ánh sáng. Tiếng nhạc cụ vang lên rộn rã, hòa cùng tiếng cười nói vui vẻ của mọi người trong ngôi làng. Họ nhảy múa quanh ngọn lửa khổng lồ đang bập bùng cháy, ánh lửa rực rỡ như lan tỏa sức sống, sưởi ấm cả không gian.

Tôi đứng bên hiên nhà, im lặng ngắm nhìn cảnh tượng ấy. Ngọn lửa lớn ở giữa làng chiếu sáng mọi người khiến ai cũng như đang toả sáng.

"Vastia, sao cháu không ra ngoài đó chung vui?" Giọng ông Eldros vang lên từ phía sau tôi, nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. "Dù không nhảy múa, cháu cũng có thể ăn gì đó hoặc trò chuyện với mọi người mà."

Tôi quay lại, nhìn ông với một nụ cười nhạt. "Cháu chỉ muốn ngồi đây ngắm thôi ạ. Lát cháu sẽ ra sau."

Ông khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về ngọn lửa lớn đang cháy rực. Ánh sáng bập bùng phản chiếu trong đôi mắt ông, tựa như ngọn lửa ấy cũng đang rực cháy trong tâm hồn người trưởng làng.

"Còn ông, sao ông không ra ngoài đó?" Tôi hỏi, ánh mắt tò mò nhìn ông.

Trong khi mọi người đang vui vẻ nhảy múa xung quanh ngọn lửa, bỗng mặt đất bắt rung chuyển. Bạn đầu chỉ là những cơn rung nhẹ, nhưng dần dần chúng trở nên mạnh mẽ hơn, chúng rung theo từng hồi một như bước chân khổng lồ đang đến gần. 

Mọi người ngừng nhảy múa, những tiếng nhạc cũng không còn nữa. Sự náo nhiệt ban đầu thay bằng bầu không khí hoang mang, lo sợ. 

Bất ngờ, giọng nói từ phía cuối làng, một người hét lớn, giọng nói run rẩy đầy hoảng hốt vang lên: 

"Nhìn kìa!"

Tất cả ánh mắt dõi theo hướng người đàn ông vừa chỉ tay. Từ trong bóng tối, một hình bóng khổng lồ hiện ra, mỗi bước đi của nó làm rung chuyển mặt đất.

Con quái vật ấy mang một dáng vẻ đầy uy lực. Thân hình khổng lồ của nó được tạo nên từ những cây cổ thụ đan xen nhau, những nhánh cây uốn lượn như những đường gân khổng lồ, phát ra tiếng răng rắc mỗi khi nó di chuyển. Kích thước của nó lớn gần bằng cả một ngọn núi, sừng sững và đáng sợ.

Nó có một viên ngọc sáng rực ở giữa ngực, phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo. Ánh sáng ấy chớp nháy từng hồi, như một trái tim đang đập mạnh, và mỗi nhịp đập lại lan tỏa một luồng sức mạnh kỳ lạ khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn.

Tôi quay sang nhìn ông Eldros. Khuôn mặt ông tái đi, ánh mắt như đông cứng khi nhìn thấy con quái vật. Tôi có thể nhận ra, ông không chỉ sợ hãi, mà còn dường như nhận ra kẻ khổng lồ ấy.

Giọng ông rung rung, như một tiếng thì thầm đứt quãng đầy ám ảnh:

"Grimroot…"

Tôi sững sờ, vừa nhìn ông vừa không kìm được sự lo lắng. "Nó là gì vậy ông? Ông biết con quái vật đó sao?"

Tôi gấp gáp hỏi, nhưng ánh mắt ông Eldros vẫn dán chặt vào sinh vật khổng lồ đang tiến tới. Khuôn mặt ông lộ rõ sự căng thẳng, như thể đối diện với một bóng ma từ quá khứ. Mãi một lúc sau, ông mới khẽ cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề thoát ra:

"Đó là một con quái vật cổ đại. Cách đây hàng trăm năm, tổ tiên chúng ta đã phong ấn nó lại. Nhưng giờ… ta không biết tại sao nó lại thức tỉnh và xuất hiện ở nơi đây."

Những lời ông nói khiến tôi chết lặng. Tôi nhìn quanh, ánh mắt rơi vào những khuôn mặt sợ hãi của mọi người, rồi quay lại nhìn con quái vật khổng lồ. Nó như một cơn ác mộng bước ra từ truyền thuyết, sự hiện diện của nó khiến tôi hoàn toàn bối rối. Tôi không biết nên làm gì, không biết liệu chúng tôi có bất kỳ cơ hội nào để chống lại nó hay không.

"Tất cả mọi người, hãy chạy đi!" Giọng ông Eldros đột ngột vang lên, đầy khẩn trương.

"Chúng ta không thể đánh bại nó! Nhanh lên, chạy đến khu rừng phía Nam, bảo toàn mạng sống!"

Những lời ông như một hồi chuông cảnh tỉnh. Người dân trong làng lập tức bỏ lại mọi thứ, túa ra mọi hướng để chạy trốn. Nhưng Grimroot không để họ dễ dàng thoát thân.

Con quái vật khổng lồ nâng cánh tay khổng lồ đầy nhánh cây rậm rạp của nó, quét mạnh qua mặt đất. Tiếng răng rắc vang lên khi những nhánh cây sắc nhọn cắt ngang mọi thứ trên đường đi, hất tung cả người và vật lên không trung. Mặt đất rung chuyển dữ dội như thể cơn giận của nó đang lan tỏa khắp nơi, khiến ai nấy đều ngã quỵ, cố gắng bò dậy trong hoảng loạn.

Grimroot ngửa đầu lên trời, cái miệng khổng lồ há ra, và một tiếng gầm kinh hoàng vang lên. Âm thanh ấy như chấn động cả không gian. Mặt đất xuất hiện những vết nứt dài. Tiếng gầm chói tai đến mức tôi phải bịt chặt tai.

Con quái vật không có ý định cho bất kỳ ai chạy thoát. Với mỗi bước chân, nó tiến gần hơn, mang theo sự hủy diệt. Tôi đứng đó, toàn thân cứng đờ, chỉ có đôi mắt vẫn dõi theo bóng dáng khổng lồ của nó. Liệu có cách nào để ngăn chặn nó, hay đây chính là dấu chấm hết cho ngôi làng Mystveil?

Con quái vật khổng lồ vẫn không ngừng đập phá, nó nghiền nát mọi thứ trên đường đi. Khung cảnh hỗn loạn bao trùm toàn bộ ngôi làng. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ vang lên khắp nơi.

"Chúng ta không thể chạy được! Con quái vật này không để ai chạy thoát!" Một người đàn ông hét lớn, giọng đầy tuyệt vọng.

"Đúng vậy! Nó không cho chúng ta một con đường sống!" Một cô gái khác gào lên.

Giữa cơn hỗn loạn ấy, ông Eldros vẫn đứng yên, im lặng như đang chìm trong dòng suy nghĩ. Đôi mắt ông nhắm nghiền, khuôn mặt đầy căng thẳng, nhưng ông không hề tỏ ra hoảng loạn như mọi người.

Bỗng ông Eldros mở choàng mắt, ánh nhìn sắc bén như đã tìm ra một quyết định. Ông giơ cao tay chỉ về phía con quái vật, giọng ông vang lên mạnh mẽ và dứt khoát:

"Tất cả mọi người, chúng ta phải chiến đấu! Đó là con đường duy nhất. Nếu không thể chạy thoát, hãy hợp sức lại, cùng nhau đánh bại nó!"

Lời kêu gọi của ông như một ngọn lửa thắp lên trong lòng mọi người. Những người dân trong làng, mỗi người với sức mạnh ma thuật riêng của mình, bắt đầu tập hợp lại. Dù sợ hãi, họ hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để bảo vệ chính mình và những gì còn lại.

Những tia sáng ma thuật đầu tiên bắt đầu bắn về phía con quái vật. Lửa đỏ rực, băng lạnh buốt, và các loại ma pháp khác nhau đồng loạt lao về phía Grimroot. Những luồng sáng rực rỡ đan xen trong bóng tối, tạo thành một trận chiến đầy màu sắc.

Grimroot không hề tỏ ra nao núng. Nó vung cánh tay khổng lồ, phá tan một số đòn tấn công, và từ ngực nó, viên ngọc sáng lên rực rỡ, bắn ra những luồng năng lượng phản công mạnh mẽ. Một tia sáng xanh lao thẳng về phía nhóm người ở trung tâm, hất văng họ xuống đất.

"Viên ngọc ngay chính giữa chính là điểm yếu của nó! Đó là trái tim của nó!" Ông Eldros hét lớn, giọng ông vang vọng. "Mọi người hãy mau tấn công vào đó!"

Những đòn tấn công dồn dập bắt đầu nhắm thẳng vào viên ngọc đang phát sáng từng nhịp trên Grimroot. Grimroot gầm lên giận dữ, cánh tay của khổng lồ của nos liên tục đập xuống, phá tan những đòn tấn công. 

Ông Eldros đứng ở trung tâm, đôi tay chắp lại, tạo thành một kết ấn. Dưới chân ông, một vòng sáng trắng dần xuất hiện, tạo thành một hình tròn với những họa tiết sắc sảo. Ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ ông, một luồng sức mạnh to lớn phát ra, bắn thẳng về trái tim của Grimroot. 

Mặt đất tiếp tụp rung chuyển dữ dội, tiếng gầm của nó lại vang lên. Có vẻ sau khi bị tấn công bởi sức mạnh của ông Eldros nó đã yếu đi, những vẫn mạnh mẽ vô cùng. Mọi người đang dốc hết sức để chiến đấu, nhưng tôi không có ma thuật. Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn.

Những hình ảnh đổ vỡ, những tiếng gầm thét kinh hoàng, những trận động đất liên tiếp kể cả những con người đang cố bảo vệ ngôi làng và chính họ.

Trận chiến kéo dài, mọi người bắt đầu kiệt sức. Những đòn tấn công trở nên yếu dần, tuy vậy Grimroot dường như không hề suy giảm sức mạnh. Ông Eldros, thân thể già yếu, từng hơi thở nặng nhọc của ông như thể đang dốc hết chút sức lực còn lại của mình. 

Dẫu vậy, ông vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định. Giọng nói yếu ớt của ông vang lên:

"Tất cả mọi người, hãy tụ họp lại… chúng ta phải tạo nên một sức mạnh đồng nhất. Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy… chúng ta sẽ không thể tiêu diệt nó…"

Mọi người, dù kiệt sức, vẫn cố gắng lê từng bước chân lại gần nhau. Họ tập hợp thành một vòng tròn quanh ngọn lửa khổng lồ – ánh sáng duy nhất còn sót lại giữa cảnh hoang tàn. Những đôi tay run rẩy nắm lấy nhau, những ánh mắt mệt mỏi giờ đây khép lại. Không ai nói một lời, nhưng dường như cả làng đã hợp nhất thành một thể thống nhất.

Từ cơ thể họ, những tia sáng bắt đầu phát ra, mỗi người một sắc màu, tượng trưng cho ma pháp và sức mạnh riêng biệt. Dưới chân họ, một kết ấn vòng tròn khổng lồ dần hiện lên, tỏa sáng rực rỡ. 

Tiếng hô vang lên đồng loạt, mạnh mẽ và đầy quyết tâm:

"Hãy cùng nhau chiến đấu thôi!"

Ngay lập tức, luồng sức mạnh đa sắc bùng lên, tựa như một cơn lốc ánh sáng cuốn về phía Grimroot. Nó lao thẳng vào trái tim của con quái vật, viên ngọc xanh phát sáng chói lòa như thể đang chống lại.

Grimroot gầm lên, âm thanh vang dội nhưng đầy đau đớn. Ánh sáng từ luồng sức mạnh chạm tới viên ngọc, tạo ra một tiếng nổ lớn cùng với trận động đất dữ dội. Cả không gian rung chuyển, bụi đất tung lên mù mịt, che khuất mọi thứ.

Khi bụi mờ dần tan đi, Grimroot đứng sừng sững trong giây lát, rồi thân hình khổng lồ của nó bắt đầu tan biến. Những nhánh cây, viên ngọc, tất cả tan thành từng hạt ánh sáng nhỏ, bay lượn giữa không trung trước khi biến mất hoàn toàn.

Mọi người đã chiến thắng. Nhưng…

Khi mọi thứ lắng xuống, sự im lặng bao trùm. Những người dân trong làng đứng đó, đôi mắt nhìn nhau, nhưng không ai cất lời. Cơ thể họ vẫn phát sáng nhẹ, nhưng sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.

Tôi nhìn quanh, trái tim thắt lại. Tại sao không ai cười? Tại sao sự chiến thắng lại mang đến cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo như vậy?

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, mọi người trong làng, từng người một, bắt đầu mờ đi. Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy sững sờ và hoảng loạn. Ông Eldros bỗng ngã quỵ xuống. Tôi vội vàng chạy đến, đỡ lấy ông, giọng run rẩy:

"Ông ơi, ông sao vậy?"

Ông thở dốc, giọng yếu ớt:

"Có lẽ… chúng ta đã vô tình kích hoạt một ma pháp cấm kỵ. Cái giá phải trả… là mạng sống của chúng ta."

Tôi bàng hoàng:

"Ma pháp cấm kỵ? Tại sao lại như vậy? Cháu không hiểu…"

Xung quanh, mọi người dần nhận ra số phận của mình. Có người chấp nhận, có người bật khóc nức nở. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng tôi, không phải vì Grimroot, mà vì sắp mất đi tất cả những người thân yêu.

Ông Eldros mỉm cười nhẹ, mắt nhắm lại, thì thầm:

"Ngày ta gặp cháu… cháu chỉ là một đứa bé nằm trong nôi bên sông. Không ai ở đó… có lẽ cháu được một vị thần mang đến…"

Tôi hét lên, nước mắt tuôn trào:

"Ông đừng nói nữa! Ông đang dần biến mất rồi!"

Ông mở mắt, dùng chút ma pháp cuối cùng, tạo ra hai thanh kiếm:

"Đây là hai thanh kiếm ma pháp… cháu hãy cầm lấy, bắt đầu hành trình của mình… chúng sẽ giúp cháu."

Hình bóng ông mờ dần. Tôi gào thét, lòng đau như cắt. Ông giơ tay, áp lên má tôi, lau đi dòng nước mắt, mỉm cười:

"Cháu có đôi mắt rất đẹp… mạnh mẽ… đừng khóc, chúng ta sẽ luôn ở bên cháu… trên hành trình cháu đi."

Mọi người xung quanh lặng lẽ, không ai nói lời nào. Tôi nắm chặt tay ông, nước mắt không ngừng rơi:

"Cháu xin lỗi… cháu không thể giúp được mọi người… đừng bỏ cháu lại… cháu sẽ cố gắng hơn… đừng bỏ cháu lại…"

Ông vẫn giữ nụ cười hiền từ, giọng nói yếu ớt nhưng đầy tin tưởng:

"Trong hai thanh kiếm này chứa đựng nhiều ma pháp mạnh mẽ… Cháu hãy tự mình khám phá và sử dụng chúng…"

Tôi nức nở, nước mắt lăn dài trên má. Chỉ biết cầu xin:

"Cháu không biết phải làm gì khi không có mọi người… Xin đừng bỏ cháu lại một mình…"

Ông Eldros mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:

"Hãy tìm bà Nol…bản đồ được để trong kho của ta…Bà ấy sẽ giúp cháu."

Nụ cười ấy như lời tạm biệt cuối cùng, mang theo sự thanh thản. Hình bóng ông dần tan biến vào hư không. Tôi cố gắng ôm lấy ông, nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh lẽo. Hai thanh kiếm rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng. Tôi quỳ xuống, ôm lấy chính mình, cảm nhận sự mất mát vô tận.

"Ông ơi! Eira! Mọi người ơi!… Đừng bỏ cháu mà"

Trong cơn gió thoảng qua, như có tiếng thì thầm:

"Chúng ta tin ở cháu."

Tôi ngồi đó, nước mắt rơi lã chã, lòng trĩu nặng nỗi đau mất mát. Thời gian dường như ngừng trôi, chỉ còn lại tôi và khoảng trống vô tận. 

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, bình minh dần ló dạng, ánh sáng dịu dàng chiếu rọi, như mở ra một hành trình mới, mang theo hy vọng mới. Nước mắt tôi đã khô cạn, không còn rơi thêm giọt nào. Tôi loạng choạng đứng dậy, hướng về phía mặt trời đang lên. Tôi hiểu rằng mình không thể tiếp tục chìm đắm trong đau thương.

Tôi nhìn phía mặt trời đang chiếu những tia nắng nhẹ nhàng khắp nơi. Tôi nắm chặt lòng bàn tay mình. Ánh mắt tôi dần kiên định hơn, tôi nhất định phải tiêu diệt tất cả những kẻ xấu, những kẻ mang nỗi đau cho người khác.