"Tí tách, tí tách…"
Âm thanh này, tôi nhận ra nó. Cảm giác quen thuộc, như thể nó đã trở thành một phần trong thế giới đổ nát này.
"Anh trai à."
"Ugh… Sao lại tới đây nữa rồi?"
Tôi thở dài, cắn môi. Cảnh vật xung quanh vẫn chẳng thay đổi so với lần đầu. Những tòa nhà đã sụp đổ thành những đống đổ nát ngổn ngang, vương vãi vài cái xác vô hồn của thành phố từng sầm uất.
Tôi lại thấy cảnh tượng ấy, cậu bé và thế giới đổ nát trong giấc mơ này.
"Giấc mơ của mình được tiếp diễn này, hiếm lắm đấy."
"...Anh trai ơi?"
"À, chào nhóc, anh hơi suy ngẫm tí."
Tôi quay người lại, nhìn thấy cậu bé bí ẩn ấy, với chiếc áo khoác xám đặc trưng. Phía sau cậu, những đám khói mờ đục bốc lên từ những đống bê tông cháy đen, bao phủ bầu trời, khiến không gian trở nên u ám và mờ mịt.
"Cổ tay ổn không nhóc?"
Tôi hỏi, ánh mắt lướt qua cánh tay của cậu ta, nó vẫn còn nguyên vẹn sau những gì đã xảy ra.
Cậu bé vẩy cánh tay, như thể muốn khoe với tôi.
"Vẫn ổn, anh thấy chứ?"
"Thế thì tốt. Nhưng sao anh lại ở đây? Giấc mơ khác đẹp hơn không được sao?"
Cậu bé gãi má, có vẻ như đang gượng cười.
"Rất tiếc, nhưng từ giờ anh sẽ phải gặp em thường xuyên đấy."
Nghe xong lời cậu bé, tôi cảm thấy như có thứ gì đó trong tôi vỡ vụn. Cảnh vật xung quanh như đột ngột trở nên nặng nề hơn, những mảng bê tông vỡ vụn dưới chân tôi như làm nặng thêm nỗi buồn trong lòng.
"Ahhh, chết tiệt! Giấc mơ được gái vây quanh vẫn còn gian dở mà!!!!…"
"Làm gì có giấc mơ đó. Mà nếu có thì anh chẳng nhớ nổi đâu," cậu bé trêu tôi.
"em nói cứ như em là anh vậy."
"Ồ, thế em xin phép nói luôn nhé, em đây có toàn bộ ký ức của anh đấy."
"?!!"
Lồng ngực tôi như ngừng đập một nhịp, sống lưng cứng đờ khi nghe lời cậu nói. Cậu ta… nói gì? Toàn bộ ký ức của tôi?
"Ở trong mơ mà cũng có Gameshow Camera giấu kính nữa hả?"
"Không? Em nghiêm túc đó."
Tôi nhìn cậu bé, nhóc ta phát ra một tiếng cười đầy thích thú khi nhìn thẳng vào tôi.
"Khíc~, khíc~. Phải, toàn bộ ký ức của anh. Anh trai không tò mò à?"
"Không thể nào… chẳng lẽ…"
"Phải~"
"Thế…?"
Tôi không thể không hỏi. Tôi phải thử, phải kiểm tra nó bằng mọi giá.
"Reina có một nốt ruồi khá đặc biệt, nó ở đâu?!!!"
"Để em xem nào, hmm… Hình như là bên ngực phải đúng không? Nó khá quyến rũ đấy, anh trai."
"Chết tiệt!! Vậy là thật rồi!! Không thể nào!! Đây là bí mật tuyệt đối mà chỉ mình mình biết mà!! Ừ thì anh không phải cố ý đi rình, chỉ là… vô tình thôi, oke?"
"Nhưng anh trai à, hỏi mấy vấn đề kiểu này với cậu bé như em có ổn không?"
"Ai sẽ bắt anh về chuyện đó sao? Cảnh sát à?"
"Cảnh sát chắc là không, nhưng anh sẽ bị người đời khinh bỉ nếu cái bí mật này bị lộ ra đấy, đặc biệt là chị Reina. Chị ấy mà biết, anh xác định luôn."
Tôi thở dài, ngồi xuống một mảng tường bê tông đổ nát, giữa khung cảnh hoang tàn, với những đám khói xám vây quanh như muốn nuốt chửng tôi. Mọi thứ đều như ngừng lại, giống như thế giới này đang chết dần chết mòn.
"Em nói đúng, nếu cô ấy biết thì tôi tiêu đời."
Cậu bé cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi liếc mắt nhìn xung quanh. Những cây cối cháy đen, những đám cỏ khô héo, mặt đất nứt vỡ từng vết rạn dài, như những vết thương của một thế giới đã chết. Một mảng trời xám xịt vì khói, không ánh sáng, không hy vọng. Khói vẫn bốc lên từ các đống đổ nát, làm không khí càng thêm ngột ngạt… và cái lũ thây ma kia có thể gầm gừ nhỏ lại được không?
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn cảnh vật, cậu bé đột nhiên lên tiếng.
"Thế anh không định hỏi sao?"
"Gì? Cái quá khứ bị mất của anh ấy hả?"
"Đúng thế, anh không muốn biết sao?"
Tôi là người mất trí nhớ. Nhưng nếu tự đánh giá, tôi không nghĩ điều đó nghiêm trọng lắm. Tôi không nhớ gì khi mình sáu tuổi, nhưng tôi biết được năm đó là năm tai hoạ ập đến. Có thể chính sự kiện ấy mà tôi mất trí nhớ.
Theo như lời trại trẻ mồ côi, họ nhận nuôi tôi từ một bệnh xá… và tôi cứ thế sống cho đến bây giờ.
"Hmm, không quan trọng. Anh nghĩ vậy, dù sao cũng chỉ là sáu năm thời thơ ấu, mà ai khi lớn lên cũng chẳng thể nhớ nổi. Và lý do anh mất trí nhớ thì quá rõ ràng rồi. Có nhớ lại cũng chẳng sao."
"Ha ha!" Cậu bé cười to, tôi không hiểu tại sao cậu ta lại thấy vui.
"Xin lỗi anh nhé, nghe khá sâu sắc lắm."
"Sâu sắc đến mức buồn cười sao?"
"Hehe, biết đâu sáu năm ấy thật sự rất ý nghĩa với anh thì sao?"
"Ý nghĩa gì chứ… Khoan, đừng nói với anh là khi anh sáu tuổi đã có bạn gái rồi nhé?!"
"Đâu, làm gì có chuyện đó. Anh không đỉnh đến thế đâu anh biết mà."
"AGHHHHHHH! CỨU VỚI!!!"
Một tiếng thét vang vọng trong không gian cắt đứt cuộc tò chuyện của hai chúng tôi, một người phụ nữ đang la hét với chân bị mất một phần thịt, lộ ra phần xương trắng. Mùi máu tanh nồng bắt đầu lan tỏa trong không khí.
"Hm, cô ấy đang kêu anh hả?"
Cậu bé lắc đầu một cách thờ ơ rồi đáp lại.
"Thật ra thì không. Anh không cần quan tâm đâu, cô ấy chỉ đơn giản là ở đó thôi."
"Ah!!!!!!! AI ĐÓ!!! KHÔNG!!!!!!"
"GRRRRRRR!!!!!"
Người phụ nữ vẫn tiếp tục la hét, cầu xin sự cứu rỗi từ ai đó, dưới ánh mắt quan sát của tôi và cậu bé…
Mặc cho người phụ nữ tiếp tục la hét, con quái vật vẫn tiếp tục công cuộc "múc bang" của mình…,nếu con quái vật mà biết quay video chắc nó sẽ trở thành một YouTuber giỏi đấy.
"Anh nói thật, nhìn cảnh này chắc tối nay anh sẽ mất ngon đó."
"Thì cố mà chịu đi, em cũng không kiểm soát được mấy cái tình huống kiểu này đâu."
"Ughhh, tôi phải mơ cái này thêm mấy lần nữa sao?"
"AH!!!!!!!!!!!"
Tôi tiếp tục trò chuyện mà không để ý đến người phụ nữ la hét đó.
"Có lẽ? Mà vì tối qua em vừa gặp anh rồi, nên giờ cũng không biết phải nói gì nữa… Ah! Có vẻ anh tới nơi làm nhiệm vụ rồi đấy, tạm biệt nhé anh trai."
"Vậy à, tạm biệt… Khoan, đừng tạm biệt kiểu đó—"
Một lần nữa, đám thây ma ập vào tầm nhìn của tôi… thiệt luôn??
Mở mắt mình ra và nhìn xung quanh, tôi vẫn còn trong xe.
"Cái kiểu tạm biệt ấy bắt đầu làm mình thấy khó chịu rồi"
"Dậy rồi à, mà em nói về cái gì thế?"
"Một tên quấy rối giấc ngủ không thể tránh mặt."
Tôi nói với Raymon bằng tất cả chân thành
"Nghe khá khó khăn nhỉ, nhưng dù sao em cũng thức dậy đúng lúc lắm"
Phải rồi tới nơi, nhóc ấy có nói thế… nhưng sao nhóc ấy biết được hiện thực đang xảy ra chuyện gì lúc mình ngủ nhỉ?
"Reina… cậu có nghỉ tớ bị đa nhân cách hay gì đó không?"
"Huh? Mới ngủ dậy nên còn mớ à? cần tớ làm vài đường vật lí trị liệu chứ?"
Cô nàng săn tay áo rồi làm động tác bẻ khớp tay của mấy tên du côn đầu đường xó chợ hay làm.
"À thôi tớ tỉnh táo rồi"
"Được rồi! Mọi người, chúng ta sẽ rời khỏi xe và đi bộ kể từ giờ, có lẽ sẽ phải mất 1 tiếng đến 1 tiếng rưỡi để tới nơi thu thập"
Tại sao lại bỏ xe lại ư, đơn giản và dễ hiểu là nó quá cồng kềnh để có thể đi sâu hơn. Để ý không, rằng trên suốt hành trình trên xe của chúng tôi khá thoải mái, chỉ lác đát vài con thây ma, vì ở khu 1 này khá đại trà với người mới… nên hầu hết mối nguy hiểm bị dồn hết ra gần rìa ngoài của khu 1. Việc đem một chiếc xe theo cũng không tệ nhưng mang nó về thì sẽ khá khó khăn vì lũ thây ma có thể quây lấy nó.
Trưởng nhóm tiếp tục nói
"Sau khi tới nơi, chúng ta sẽ làm hai việc. Đầu tiên là thu thập tài nguyên: đồ ăn, hạt giống, kim loại nói chung, vũ khí và trang bị của những người đã bỏ mạng nếu còn sử dụng được. Đừng quên cả đồ điện tử, hỏng cũng không sao – Hiệp hội kiểu gì cũng sẽ tìm ra cách tận dụng chúng."
Tôi cùng ba cô gái tiếp tục chăm chú lắng nghe người đội trưởng.
"Việc thứ hai thì không cần quá căng thẳng, nhưng cũng đừng lơ là. Đó là ghi nhận bất cứ điều gì trông có vẻ kỳ lạ hoặc phát hiện mới mẻ. Hiệp hội luôn đánh giá cao những thông tin như vậy."
Tôi hiểu rõ mục đích của điều thứ hai: để Hiệp hội Jaden kiểm soát tình hình một cách hiệu quả hơn. Bởi nếu chẳng may xuất hiện một loài quái vật mới hoặc dấu hiệu của các quái vật từ những Khu khác, thì hậu quả chắc chắn sẽ không đơn giản. Đó là một rủi ro mà không ai muốn đối mặt.
Chúng tôi đồng thanh
""Rõ""
Raymon đặt tay lên vai tôi rồi nói với khuôn mặt có nét gì đó lo lắng
"Đặc biệt là nhóc đấy, Yomi, là người khuân vác nên nhóc có thể sẽ khó đối phó với mấy tình huống nguy hiểm, lúc ấy thì em bỏ hết đồ lại để chạy cũng không sao."
Tôi cười, rồi cũng đặt tay lên vai anh
"Tốt tính dữ trời, đẹp trai thêm tí nữa thì có lẽ anh tỏ tình thành công rồi đó."
""Hahahaha!!"" Ba cô gái lại tiếp tục cười phá lên.
Raymon thì thì nhăn mặt, tỏ vẻ đau khổ tột cùng, như thể thấy tâm tư mình bỏ ra bị phí phạm
"Thật sự đấy!!! em biết đọc bầu không khí không hả?!"
"Theo một vị hiền nhân mà em biết thì nó là 78% Nitơ, 21% Oxi và 1% các khí khác."
"Haha!! đội trưởng à, có vẻ anh sẽ có khoản thơi gian tồi tệ với người khuân vác này đấy" Alice nói khi nụ cười toe toét của cô vẫn còn trên khuôn mặt.
Sau đó chúng tôi đã xuống khỏi xe, vừa đặt chân xuống, tiếng nhóp nhép phát ra từ lòng bàn chân chúng tôi. Mùi của thịt thối rửa xọc lên đủ khiến người lờ đờ nhất cũng phải bừng tỉnh.
Mặt ai cũng có sự cau có nhất định, phải thôi, nó hôi kinh khủng khiếp!!!
Xung quanh là các tòa kiến trúc đã sụp đổ với rông rêu phủ đầy, cây cối xơ xác, cũng có vài cây phát triển khá tốt ấy chứ…trên mấy cái xác. Bầu trời thắp thoáng bóng dáng của một đàn quạ đói cứ bay lượn lờ trên đầu chúng tôi.
Tôi, Raymon cùng nhau nguỵ trang chiết xe bằng một lớp vải có hoa văn giả đá, dùng dây thừng và đá lớn để cố định, rồi quăng lên nóc xe vài con thây ma xấu số có ý định tấn công chúng tôi, sao cho nó trông tự nhiên nhất có thể.
"Đặt Gps,… xong rồi, chúng ta xuất phát thôi"
Chúng tôi bắt đầy di chuyển về rìa ngoài, với dẫn đầu là chị Alice- người thức tỉnh với năng lực phát hiện mục tiêu từ xa. Sau đó là Anh Raymon cùng vũ khi bên tay phải là một cây Rựa, sau ngay đó là tôi cùng Reina, bọc hậu là chị Jane.
Càng đi xa thì lũ xác sống càng xuất hiện nhiều hơn.
Alice dừng lại cùng lời cảnh báo
"Phía trước có 5 con quái vật, dựa vào kích cỡ chắc là thây ma bình thường"
"Hiểu" Raymon đáp lại một cách ngắn gọn, rồi giải thích cách hành động
"Thu hút chúng, trong khi anh sẽ vòng ra phía sau rồi xử chúng"
Nói xong anh liền tách ra khỏi nhóm và tiến về phía trước.
"Reina, cái này quá hợp với cậu luôn, nhưng đừng mạnh tay quá nhé, biết đâu chúng có đồ ngon"
Tôi nói với Reina đứng ngay bên cạnh tôi, trong khi cả nhóm tiếp túc đến gần hơn với lũ xác sống.
Ngay khi chúng vừa lấp ló xuất hiện trong tâm mắt, Reina bắng một tia lửa vào một con trong bầy, rồi nó lăng đùng ra chết luôn.
Đó là năng lực của Reina - điều khiển lửa, khá hữu dụng, khi đi cùng cô thì khỏi lo về việc thiếu lửa vào buổi tối, dù thường thì chúng tôi sẽ trở về trước khi hoàn cảnh tồi tệ đó xảy ra.
""GRRRRRRRRRR!!!!!!!!""
Nhiệm dụ hoàn tất, chúng đã thấy chúng tôi.
"Ha! Cháy hết cho tao!!"
Reina hét lên với lũ thây ma, và bắn lửa về phía chúng
"Chậm lại Reina, cậu nhắm mục tiêu di chuyển dở tệ nên đừng bắn loạn nữa, để phần còn lại cho anh Raymon đi"
"Cậu đừng ra lệnh cho tớ!"
Dù miệng thì từ chối nhưng cô vẫn chịu làm theo và bắn lữa chậm lại. Raymon cũng đã ra sau đám thây ma thành công, anh tặng cho mỗi con một nhát vào đầu ngọt xớt.
Xác của đám thây ma sau khi bị mất đầu cũng đã ngừng cự quậy. Raymon thì dính chút máu, nhưng về cơ bản máu của bọn này khá an toàn.
Raymon đưa ngón cái về phía cả nhóm, ra hiệu đã ổn. Tôi cũng lại gần cái xác, và bắt đầu công việc.
"hm~ hm~, Lấy cái này~, thêm cái này nữa~" tôi vừa nói, vừa di chuyển tay, vừa ngâm nga một giai điệu mà tôi tự nghĩ ra
Cái xác không có nhiều đồ ngon lắm chỉ có vài miếng giáp da bị rách là đáng giá.
"Hmm~… à mà cái đó, ở đây có ai từng giết người chưa?" tôi hỏi trong khi kiểm tra mấy cái xác và những người còn lại đang quan sát tôi.
"Anh thì rồi, vài tên khó ưa khi anh làm nhiệm vụ"
"À, vụ đó chị cũng đống góp vài mạng" Alice nói thêm vào
"Chị cũng vậy"
"..."
Reina không nói mà chỉ im lặng… phải rồi, tôi từng hỏi câu này vài lần… nên chắc cô ấy cũng hiểu ý định của tôi.
"Hm,… vậy à…"
Reina cũng giết người rồi, tôi cũng từng giết…
"Mà em hỏi chi thế" Jane hỏi tôi với ánh mắt tò mò hay có lẽ cô đang ngờ vực.
Tôi mỉm cười, trả lời với giọng điệu ngây thơ nhất có thể.
"Không có gì đâu~, em chỉ muốn mạng sống của mình được… bảo toàn thôi? Vậy đó~."
Nói xong, ánh mắt tôi dừng lại trên cái đầu đứt lìa của con thây ma, một sự im lặng nặng nề kéo dài trước khi tôi cúi xuống. Xong, tôi thì thầm như đang chia sẻ một bí mật mà chỉ có tôi và nó được phép biết.
"Chú may mắn thật đấy, anh bạn thây ma tội nghiệp."
Tôi vổ vổ lên đầu nó, miệng nở nụ cười nhạt.
"Nếu họ chưa từng giết người... thì tôi đã không dừng lại ở việc lấy mấy miếng giáp đâu. Anh bạn không biết chứ, nước bọt của anh bạn cũng khá hữu dụng trong vài trường hợp đấy. "
Mắt của anh bạn thây ma này bị chột một bên, nhưng tôi có cảm giác nó đang dõi theo tôi. Hít một hơi sâu, rồi thờ ra một cách nhẹ nhỏm.
"Nhưng lần này có vẻ như tôi không cần dùng chúng rồi~"