Đã 10 năm kể từ lúc tận thế, nhưng tôi chỉ là một chàng trai thư giản

🇻🇳DaoistTFJ075
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 783
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 0?

Khung cảnh xung quanh thật kinh khủng. Máu thịt vương vãi khắp nơi, mặt đất nứt toác, và các tòa nhà giờ chỉ còn ánh lên sắc đỏ của lửa cùng màu đen kịt của khói.

Mùi khói lửa quyện với mùi tanh của máu… cái mùi ấy, thật kỳ lạ, lại gợi lên một cảm giác hoài niệm không tên.

"Grrr..."

Một âm thanh vang lên.

'Ồ.'

Một thứ gì đó. Con người à? Không, chỉ cần nhìn qua tình trạng cơ thể ấy cũng biết thứ này chẳng còn là con người. Tay phải của nó như thể sắp đứt rời, cơ thể đầy rẫy vết máu đông đen. Nó đang ngấu nghiến một cái xác. Một cậu thiếu niên. Cậu ấy đã chết, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, như chưa kịp nhận ra điều gì đã xảy ra.

Xung quanh, tiếng hỗn loạn không ngừng. Tiếng thét, tiếng xương gãy vụn khi những người xấu số bị đám đông dẫm đạp. Và cả...

"Grrr..."

...tiếng từng thớ thịt bị xé rời khỏi cơ thể.

"Nè, anh trai gì ơi."

'Hả?'

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Tôi quay lại. Một cậu bé tiến lại gần và đứng ngay cạnh tôi. Lạ thật, dù đã ở rất gần, tôi không tài nào nhìn rõ mặt cậu ta. Cậu ấy chỉ cao đến cẳng tay tôi, nhỏ xíu, nhưng giọng nói lại trong vắt, không mang chút sợ hãi nào.

"Gọi anh à?"

"Thì ở đây còn ai khác đâu?"

"Còn cái thứ kia mà."

Tôi liếc nhìn sinh vật kỳ dị kia.

"Thứ đó làm sao tính là con người được chứ! Anh kỳ lạ ghê."

"Ừ, ai mà biết. Nhưng này, nhìn lại mình trước khi gọi ai đó kỳ lạ đi, nhóc."

Tôi cố nhìn thẳng vào cậu bé, nhưng một lần nữa, không thể thấy rõ khuôn mặt. Có gì đó như đang bẻ cong tầm nhìn của tôi.

"Haha! Kỳ lạ sao... Được rồi, vì em là kẻ kỳ lạ, nên em sẽ hỏi anh vài câu nhé."

Cậu bé từ từ tiến về phía sinh vật kia. Tôi chỉ im lặng, dõi theo bóng lưng nhỏ bé của cậu.

"Anh thấy thế giới hiện tại thế nào?"

"Cái gì nữa đây? Anh không giỏi triết học đâu."

"Chỉ nói cảm nhận thôi mà."

"Em nói hệt như thầy giáo của anh đấy."

Thế giới này hả? Nó thế nào nhỉ?

"Hơi bất ngờ quá?"

Cậu bé chậm bước, quay đầu lại nhìn tôi. Dù không thấy được mặt, tôi vẫn mường tượng được vẻ thắc mắc của cậu.

"Bất ngờ? Nó không giống từ để nói về thế giới lắm đâu."

"Thì... nhìn quanh đi. Sự hỗn loạn này rơi xuống đúng nghĩa từ trên trời. Ngay cả cái tên kia cũng chẳng biết chui ra từ đâu nữa."

"Grrr..."

Sinh vật kỳ dị lại gầm gừ nhẹ, như thể phản ứng với lời nói của tôi.

"Hừm, anh nói cũng có lý."

Cậu bé tiếp tục bước đến gần sinh vật.

"Giờ hỏi anh cái gì nữa nhỉ?"

"Đừng khó quá. Với cả, nhóc là ai vậy?"

"Ai hả? Hừm, em là ______. Ồ."

"Ai cơ?"

"Chà... xin lỗi anh nhiều nhé, có vẻ tạm thời em chưa thể nói được."

Lửa vẫn cháy, những tiếng tí tách vang lên đều đều, nghe như một bản nhạc thơ mộng kỳ cục giữa cảnh tượng thảm khốc này.

"Chẹp chẹp, có vẻ em sắp phải đi rồi."

Cậu bé tặc lưỡi, như thể tiếc nuối.

"Đi à? Vậy là hết hỏi han gì nữa phải không?"

"Hehe, tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng lần sau em sẽ có cái để hỏi thôi. Dù sao thì—"

Sinh vật quay ngoắc lại, cắn mạnh vào cổ tay cậu bé. Tôi không thấy được biểu cảm của cậu, nhưng rõ ràng, cậu không hề chống cự.

"Ê ê, nhóc ổn không đấy?"

"Anh hỏi vậy thật hả? Nhìn mà không rõ sao?!"

"Ồ, vậy là không ổn nhỉ."

"Haiz, anh đúng là kỳ lạ quá thể."

"Anh đã bảo rồi, nhìn lại bản thân mình trước đi. Với cả, cổ tay nhóc sắp đứt luôn rồi kìa."

"Kệ nó đi. Tạm biệt anh trai, hẹn ngày gặp lại."

Ngay sau lời chào của cậu bé, lũ thây ma từ đâu ồ ạt lao đến.

Tầm nhìn của tôi thì mờ dần.

"Nhóc à, cách tạm biệt gì độc đáo quá đấy."

Bóng tối hoàn toàn bao phủ tôi.

...Đến lúc tỉnh dậy rồi.