Chereads / Vô Tận Đạo Chi Lữ / Chapter 1 - Chương 1: Sự Khởi Đầu Ảo Ma

Vô Tận Đạo Chi Lữ

🇻🇳NULLIFIER_Hung
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 61
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1: Sự Khởi Đầu Ảo Ma

" Cảnh báo: Truyện này chứa yếu tố kinh dị đến mức có thể làm mất vị ngon của bữa ăn, kèm theo một số tình tiết hài hước dễ khiến độc giả cười sặc cả cơm. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc trong lúc ăn uống hoặc khi đang ở nơi công cộng. "

---- Bắt đầu câu chuyện ----

Đỗ Phi Hùng, 19 tuổi, vừa xong bữa sáng với hai tô mì tôm thanh long (một loại mì mà cậu gọi là "đặc sản của đời mình"), rồi ngả người tựa vào thành giường, hối hả vuốt lại mái tóc lòa xòa và cầm chiếc điện thoại lên. Cậu lướt một lúc trên mạng, rồi nhìn xuống bụng mình, cảm thấy hơi lạ. Cái bụng của cậu không phải chỉ đang no căng vì mì tôm, mà có một cơn đau âm ỉ, lan tỏa. Nó cứ như kiểu một thứ gì đó trong bụng cậu đang bắt đầu "tập gym" và không thèm thông báo trước.

"Chắc… hơi bị đầy hơi," Hùng tự nhủ, rồi vươn vai, đứng dậy và rời khỏi giường.

Nhưng không, cái đau bụng ấy không phải chuyện đùa. Đầu tiên là một cơn chuột rút nhẹ, sau đó là những cú quặn thắt dữ dội, khiến Hùng phải đẩy mạnh cửa phòng và lao về phía phòng vệ sinh.

Là một người đàn ông đầy tự tin và không bao giờ "bảo thủ" về việc vệ sinh cá nhân, Hùng chắc chắn rằng mình không phải là người yếu đuối. Thế nhưng, lần này thì… khác biệt hoàn toàn.

"Ôi mai gót, cái này… chắc không phải do mì tôm bình thường đâu!" Hùng đứng khựng lại, hai tay ôm đầu, mắt trợn lên như đang nhìn thấy quái vật.

Cậu loạng choạng bước về phía nhà vệ sinh, mà cái cảm giác đau bụng chẳng khác gì có một con rắn đang uốn lượn trong dạ dày. Cũng may là cái nhà vệ sinh nằm khá gần, thế nhưng cậu vẫn không kịp bình tĩnh, cứ như một con sói bị dồn vào chân tường, mà điều đáng sợ hơn là… cậu không kịp đóng cửa.

Và rồi… đúng lúc cậu đang vật vã trong cơn đau bụng, chiếc chân không may mắn của cậu đã trượt khỏi mặt sàn, khiến cơ thể lao thẳng về phía trước và đập đầu vào tường. Một cú va chạm khá mạnh khiến Hùng cảm thấy mọi thứ xung quanh như bỗng chốc quay cuồng. Cả người cậu bỗng trở nên nhẹ bẫng, như thể hồn lìa khỏi xác, và rồi… tất cả biến mất.

— — —

Khi cậu tỉnh dậy, đầu óc vẫn ong ong, nhưng cảm giác đau bụng đã biến mất. Cảm giác quen thuộc của căn phòng bỗng chốc trở nên xa lạ. Đầu tiên, là ánh sáng lạ lọt vào từ cửa sổ rộng lớn, chiếu thẳng vào mắt cậu. Mái tóc còn hơi rối rắm, Hùng mở mắt từ từ, và rồi ánh sáng nhòe đi trước mặt cậu. Cậu bỗng cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ kỳ lạ.

"Cái gì vậy…?" Hùng nhìn xung quanh, cảm thấy choáng váng. Đây không phải là căn phòng của mình. Chắc chắn rồi, cái giường này quá lớn, quá mềm. Tường có vẻ là gỗ cao cấp, không phải là cái tường thô ráp ở nhà mình. Hùng bắt đầu vội vã ngồi dậy, mắt loáy hoáy nhìn khắp phòng.

Khi đầu óc dần ổn định, một nụ cười toả ra trên khuôn mặt cậu. "Ồ, chắc là mình trúng số rồi!" Hùng cười hớn hở, dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác nằm trong một ngôi nhà xịn hơn nhà mình làm cho cậu cảm thấy như thể mình đã đạt đến đỉnh cao của sự thành công.

Cậu nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài phòng ngủ, bước chân vững vàng, hớn hở, như thể cậu là chủ của ngôi nhà này. "Mẹ kiếp, nhà này nhìn là biết siêu rồi! Mình phải làm chủ ngay!" Cậu phấn khích đến mức suýt nữa đâm sầm vào chiếc ghế dài bọc da đen bóng.

Hùng tiếp tục tiến về phía bếp, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy khu vực nhà bếp hiện đại, những thiết bị nhà bếp sáng bóng, tủ lạnh và bếp gas sang chảnh. Mọi thứ đều khiến cậu cảm thấy như đang sống trong một thế giới khác.

Bước chân của cậu dừng lại khi một cơn lạnh sống lưng ập đến. Mọi thứ bỗng trở nên im lặng. Hùng ngừng lại, nuốt một ngụm nước bọt đầy lo âu. Cái cảm giác lạnh lẽo này không phải là cảm giác bình thường. Cậu không biết tại sao nhưng đôi khi linh cảm lại rất đúng.

Cả người cậu cứng đờ, rồi mắt cậu chạm phải một cảnh tượng mà không thể nào tin nổi.

Một xác chết. Một xác chết không đầu. Đầu của người đó… bị chặt đứt, máu còn chưa khô hẳn. Cánh tay của xác chết ấy vẫn đang dang ra, như thể đang cố gắng với lấy điều gì đó trong sự đau đớn và tuyệt vọng. Hùng nuốt khan, tim đập thình thịch. Cảm giác như căn nhà này không phải là một ngôi nhà yên bình mà là một cái bẫy rùng rợn, nơi cái chết chỉ là một trò đùa.

Mùi tanh của máu tươi càng làm cho cảnh tượng trở nên quái dị, khó tả. Mặt Hùng tái mét, nhưng cậu vẫn cố cười, một nụ cười méo mó, như thể đang trêu đùa chính mình.

"Vãi cả loèn! cái méo gì đây? Như kiểu chơi game Nobihaza vậy! Có phải tôi đang tham gia vào một trò chơi sinh tồn không?!" Cậu hét lên, nhưng âm thanh lại lẩn khuất trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà. Cảm giác quái gở khiến Hùng bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang tỉnh hay không.

Cậu không biết liệu mình có bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng kinh dị hay là đây chính là một trò chơi kỳ quái, nhưng một điều rõ ràng là… Hùng không thể quay lại cuộc sống bình thường nữa.

----------------

Hùng đứng sững người, đầu óc quay cuồng không biết phải làm gì. Cậu nhìn chằm chằm vào xác chết không đầu trên sàn nhà, tay bám chặt vào tường, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu đang nổi lên một cơn sóng lo sợ dữ dội.

"Ôi mẹ kiếp... có phải mình... đang nằm mơ không?" Hùng lẩm bẩm, đầu óc vẫn cố gắng lý giải cái quái gì đang xảy ra.

Lúc này, trong lúc hoảng loạn, cậu đã làm một điều vô cùng tự nhiên đối với những người sống trong thời đại công nghệ số như cậu: lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Cậu bấm số 911 rồi đưa điện thoại lên tai, nhưng ngay khi đầu dây bên kia bắt đầu đổ chuông, cậu lập tức nghe thấy tiếng nói lạ hoắc, như thể đang nghe một bức tường đổ xuống toàn bộ một ngôn ngữ mà cậu chưa từng nghe thấy trước đó. Những âm thanh "xí xà xí xủa" cứ văng vẳng trong tai Hùng, như thể cả thế giới này đang sử dụng một thứ ngôn ngữ khác biệt mà cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Cái méo gì nữa đây?" Hùng giật mình. Cậu kiểm tra lại điện thoại của mình, ấn lại vài lần. "Tao chắc chắn gọi đúng rồi mà!" Cậu lại thử bấm số khác, nhưng tiếng nói "xí xà xí xủa" lại vang lên, một lần nữa.

Không hiểu sao, điện thoại của cậu lại tiếp tục phát ra những từ ngữ hoàn toàn xa lạ, mặc dù tất cả mọi thứ trên màn hình đều bình thường. "Đo," cậu thốt lên, tức giận, rồi nhìn về phía cánh cửa bếp. Bất chợt, từ phía ngoài, cậu nghe thấy tiếng bước chân vọng lại, rồi một đôi người bước vào.

Cặp đôi này trông có vẻ là một đôi vợ chồng, nhưng có cái gì đó kỳ lạ trong phong thái của họ. Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, gương mặt không có gì đặc biệt ngoài đôi mắt như thể vừa mới tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Người phụ nữ đi cùng anh ta có vẻ nhẹ nhàng hơn, nhưng khuôn mặt cô ta lại mang một nét cứng nhắc khó hiểu. Cả hai đều mặc những bộ quần áo bẩn thỉu, và điều làm Hùng chú ý nhất là… họ đều dính đầy màu đỏ, như thể vừa dính phải thứ gì đó, và mùi tanh nồng của máu vẫn còn vương lại quanh họ.

Hùng đứng chết trân tại chỗ. Cái cảm giác như có một cái gì đó rất sai đang xảy ra càng lúc càng rõ ràng hơn. Họ đang mang theo một con dao bếp, một con dao dài, đen bóng, và nhìn qua, cậu có thể thấy một chút gì đó, một cái gì đó mà cậu chỉ có thể miêu tả bằng từ "điên loạn".

"Đan dược," Hùng thầm nghĩ khi nghe thấy người đàn ông nói điều gì đó, mặc dù cậu chẳng hiểu được một từ nào ngoài một từ duy nhất: "Đan dược". Cậu không thể phủ nhận được sự thật rằng kiến thức của mình về các tiểu thuyết giả tưởng có thể hữu ích ở thời điểm này. Đan dược—theo những cuốn sách mà cậu từng đọc—thường gắn liền với những hành vi kỳ lạ, những thực thể thần bí, hay những phép thuật mà người ta dùng máu và các bộ phận cơ thể để chế tạo ra các loại thuốc hay dược phẩm quyền năng.

Hùng bỗng nhiên rùng mình. Cái cảnh tượng này rõ ràng là không bình thường chút nào. Cậu cẩn thận lùi lại, mắt dán vào cặp vợ chồng kỳ quái kia, cố gắng tìm kiếm cách để bảo vệ bản thân.

Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Đây là chuyện không thể lý giải được bằng logic. Hai người này rõ ràng không bình thường. Cái "đan dược" mà họ nói đến... chắc chắn có liên quan đến việc sử dụng con trai họ làm một loại... vật liệu kỳ dị.

"Chết tiệt, những cái này giống như trong tiểu thuyết vậy!" Hùng thầm nghĩ trong đầu. "Đạo quỷ dị tiên bản đô thị à?" Cậu không thể nhịn được, tự nhiên cười mỉa mai một câu.

Cặp đôi kia nhìn nhau rồi cười với nhau, nụ cười quá mức tươi tắn, đến nỗi khiến Hùng có cảm giác không thể nào chịu nổi. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung Quốc, một thứ ngôn ngữ mà cậu không thể hiểu nổi. Những âm thanh đó chỉ khiến không khí càng thêm nặng nề, đáng sợ.

"Đúng là điên rồi," Hùng thầm nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi cặp đôi kia. Cậu nhận ra rằng dù mình có không hiểu họ nói gì, thì ít nhất cậu cũng hiểu rõ một điều: Những người này có thể là những kẻ điên loạn, hoặc... họ đang tham gia vào một thứ gì đó vượt quá trí tưởng tượng của mình.

Chắc chắn một điều là... nếu không phòng vệ ngay, không ai có thể bảo vệ được mình trong cái không gian kỳ lạ này.

Ngay lập tức, Hùng quay người tìm kiếm thứ gì có thể làm vũ khí. Trong một góc phòng, ánh sáng mờ mờ chiếu lên một vật gì đó bằng sắt. Cậu bước nhanh đến, mắt nhắm vào cây gậy sắt nằm gần chiếc ghế dài. Cầm nó trong tay, Hùng cảm thấy lòng mình trấn tĩnh lại một chút. Đây là thứ duy nhất có thể bảo vệ cậu lúc này.

Hùng đứng ngay trước cửa bếp, gậy sắt cầm chặt trong tay. Những suy nghĩ trong đầu cậu bắt đầu trở nên loạn nhịp. Nếu hai người kia thực sự điên loạn, chắc chắn họ không ngần ngại làm bất cứ điều gì với mình. Còn nếu họ thật sự đang chế tạo đan dược từ con trai mình, thì phải làm sao?

Cậu hít một hơi dài, nhìn hai người kia đang nở nụ cười kinh dị với nhau, một lần nữa lại không thể không mỉa mai.

"Đạo quỷ dị tiên bản đô thị à?" Cậu nói lại, miệng cười khẩy. Câu đùa vừa rồi, dù mang tính hài hước nhưng cũng phản ánh được sự sợ hãi trong lòng cậu. Cậu đang đứng giữa một bãi đất hoang toàn là sự điên cuồng và máu me, và cậu chỉ có một cây gậy sắt trong tay.