Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ xung quanh tôi đều mờ mịt, như thể tôi đang trong một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh giấc. Tôi nhớ rõ mình đã rời khỏi trường học, đi qua một khu rừng để về nhà. Cơn gió thổi mạnh, dữ dội đến mức tôi không kịp phản ứng. Rồi tôi ngã xuống đất, tiếp đó là một làn sóng mạnh mẽ cuốn tôi đi. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang nằm trên một bờ sông lạ lẫm, hoàn toàn không phải nơi tôi đã đi qua lúc trước.
Tôi ngồi dậy, cảm giác đầu óc choáng váng. Mắt tôi mở ra, và tôi chỉ thấy xung quanh mình là những cây cối cao lớn, rậm rạp. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy rùng mình. Tôi nhìn xung quanh, và những gì tôi thấy làm tôi hoang mang. Đây không phải là khu rừng tôi quen thuộc, cũng không phải là thế giới hiện đại mà tôi biết. Mọi thứ quá hoang sơ, không hề giống với bất kỳ nơi nào mà tôi đã từng thấy.
Cố gắng đứng dậy, tôi loạng choạng bước đi vài bước. Cả cơ thể tôi như không còn sức lực, chỉ còn lại cảm giác run rẩy và bối rối. Lúc này, tôi tự hỏi: Mình đang ở đâu?
Cảm giác sợ hãi bắt đầu chiếm lĩnh tâm trí tôi. Tôi không biết phải làm gì, chỉ biết rằng tôi phải cố gắng sinh tồn ở nơi này. Đang lúc hoảng loạn, tôi nghe thấy một tiếng động phía sau. Tôi quay lại, và một hình bóng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đó là một cô gái, nhìn không giống bất kỳ ai tôi từng thấy. Cô ấy đứng đó, ánh mắt dịu dàng, nhưng lại có phần lo lắng. Tôi không biết phải nói gì, chỉ đứng đó, không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.
"Anh ổn chứ?" cô gái hỏi. Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng tôi nhận thấy trong ánh mắt ấy có sự tò mò và lo lắng. "Anh không phải người ở đây, đúng không?"
Tôi lắp bắp trả lời: "Tôi… tôi không biết tôi đang ở đâu. Đây là đâu?"
Cô gái hơi ngần ngại một lúc, rồi bước lại gần tôi. "Anh không nhớ sao? Đây là đất nước Âu Lạc, thời đại của chúng ta. Anh là người từ đâu đến?"
Âu Lạc? Thời đại của các bạn? Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe. Tôi nhìn cô gái, cố gắng suy nghĩ. Làm sao mà tôi lại có thể xuyên không về một thế giới cổ đại như vậy? Tôi là một học sinh lớp 12, tôi chẳng có gì đặc biệt ngoài niềm đam mê với lịch sử. Nhưng làm sao tôi lại có thể rơi vào một tình huống kỳ lạ như thế này?
"Tôi không phải người ở đây," tôi cố gắng nói, đôi tay run rẩy. "Tôi chỉ là một học sinh bình thường, và tôi không biết vì sao mình lại ở đây."
Cô gái nhìn tôi với vẻ nhẹ nhàng. "Tên tôi là Mai Lan. Anh không cần phải lo lắng. Tôi sẽ giúp anh."
Lúc này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đi theo cô ấy. Mặc dù trong đầu tôi vẫn đầy rẫy những câu hỏi và sự hoài nghi, nhưng có lẽ, chỉ có Mai Lan mới có thể giúp tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra và làm thế nào để tôi có thể trở về thế giới của mình.