Sau những ngày đầu gặp gỡ, jina và jun seo vẫn duy trì một mối quan hệ khá im lặng, như thể giữa họ có một ranh giới vô hình mà không ai muốn vượt qua. Jina không phải người dễ bị cuốn vào những trò chơi xã giao, nhưng cô cảm nhận được rằng jun seo là một người không dễ dàng mở lòng. Tuy nhiên, cô không vội vã, cô biết rằng sự hiểu biết không thể đến trong một sớm một chiều.
Mỗi ngày, khi cô đến lớp, jun seo vẫn ngồi ở góc bàn như thường lệ, không tham gia vào những cuộc trò chuyện xung quanh. Jina để ý rằng anh thường đọc sách một mình, đôi khi lại có những lúc nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, như thể đang lạc vào một thế giới khác. Cô không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ quan sát. Những hành động nhỏ đó của jun seo khiến cô cảm thấy anh giống như một người lạ, một người mà dường như không thể hòa nhập vào cuộc sống xung quanh.
Một buổi sáng thứ Sáu, khi cô vừa vào lớp, jun seo lại một lần nữa gây sự chú ý. Anh không chỉ là học sinh mới mà còn là người có cái gì đó rất đặc biệt, khiến những người xung quanh cảm thấy tò mò. Jina không thể phủ nhận rằng, mặc dù jun seo không bao giờ chủ động làm quen với ai, nhưng anh lại có một sức hút kỳ lạ mà chẳng ai có thể giải thích được.
Hôm ấy, giáo viên thông báo về việc chia nhóm cho một bài kiểm tra nhóm trong môn Lịch Sử. Lớp học bắt đầu ồn ào khi mọi người cố gắng tìm đối tác. Jun seo lại im lặng ngồi ở chỗ của mình, không nói gì. Jina thấy đây là cơ hội hiếm có để thử tiếp cận anh thêm một chút. Cô không muốn để người khác nghĩ rằng jun seo là người hoàn toàn khép kín và khó gần.
"Jun seo, cậu có muốn làm nhóm với tôi không?" – Cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Jun seo quay lại, mắt nhìn cô một lúc, rồi im lặng. Cảm giác ấy khiến jina hơi do dự.
"Chúng ta có thể làm tốt mà, đúng không?" – jina bối rối,hỏi thêm một lần nữa, không hối thúc nhưng cố gắng thể hiện sự chân thành.
Cuối cùng, jun seo gật đầu, dù chỉ là một cái gật nhẹ, nhưng đối với jina, đó là một tín hiệu tốt. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy vui vì ít nhất, jun seo cũng đã đồng ý.
Trong suốt cả buổi học, hai người không nói nhiều. Họ cùng nhau làm bài tập nhóm, chia sẻ những thông tin cần thiết, nhưng không có những câu chuyện ngoài lề. Jun seo vẫn là người ít nói, nhưng jina không cảm thấy bất kỳ sự căng thẳng nào. Cô quen với sự im lặng, và dần dần, cô cảm thấy rằng cái im lặng ấy không phải là điều gì đó khó chịu mà chỉ đơn giản là cách jun seo tồn tại trong thế giới của riêng mình.
Chiều hôm đó, sau giờ học, như mọi khi, jina thấy jun seo đứng một mình bên ngoài trường. Cô quyết định tiến lại gần, không phải để làm phiền, mà chỉ là để cùng anh đi bộ về nhà. Mặc dù hai người không bao giờ trò chuyện nhiều, nhưng có một cảm giác kỳ lạ mà jina không thể lý giải: khi ở cạnh jun seo, cô cảm thấy bình yên và không cần phải nói gì.
"Jun seo, cậu có thích đi bộ không?" – jina hỏi một cách nhẹ nhàng.
Anh quay lại, nhìn cô một lúc lâu, rồi mới gật đầu. "Đi thôi."
Không có lời nói nào khác, cả hai bước đi bên nhau, không khí xung quanh cũng im lặng như họ. Dù không nói gì, nhưng bước đi ấy lại khiến jina cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết. Đó không phải là tình bạn sôi nổi, cũng không phải là tình yêu nồng nhiệt, mà chỉ đơn giản là sự thấu hiểu và đồng điệu trong im lặng.
Một tuần trôi qua, mối quan hệ giữa jina và jun seo không có sự thay đổi rõ rệt. Họ vẫn cùng nhau làm bài tập, vẫn đi bộ về nhà cùng nhau, nhưng không có gì đặc biệt hơn thế. Tuy nhiên, mỗi lần jun seo mở lời, dù chỉ là một câu ngắn gọn, jina lại cảm thấy rằng anh đang dần dần cởi mở hơn, dù không phải bằng lời nói, mà bằng những hành động nhỏ.
Một ngày, khi đang cùng jun seo giải quyết bài tập, cô nhận ra rằng anh có những thói quen đặc biệt. Anh luôn thích viết ra giấy những ý tưởng đầu tiên trước khi bắt tay vào làm. Mặc dù không nói nhiều, nhưng anh lại rất tỉ mỉ trong công việc của mình. Điều này khiến jina cảm thấy thú vị. Jun seo không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng những hành động của anh lại nói lên rất nhiều về con người anh.
Một chiều muộn, khi hai người đang trên đường về nhà, bầu không khí có chút khác lạ. Trời đã dần tối, và gió lạnh thổi qua, khiến jina rùng mình.Tai cô đỏ lên,ngưòi hơi run vì lạnh. Cô đưa tay lên ôm lấy vai mình, nhưng đột nhiên, cô cảm thấy một chiếc áo khoác phủ lên người mình. Jun seo, không nói gì, chỉ đơn giản là đưa áo khoác của mình cho cô.
Jina nhìn anh, không hiểu sao lại cảm thấy ấm lòng đến thế. Cô biết rằng, dưới lớp vỏ lạnh lùng, jun seo vẫn là một người rất tinh tế và hiểu chuyện.
" cảm ơn nha." – Jiwon cười nhẹ rồi nói, nhưng không phải vì áo khoác, mà vì sự quan tâm âm thầm đó.
Jun seo chỉ gật đầu, không đáp lại lời cảm ơn. Nhưng trong đôi mắt của anh, jina cảm nhận được một sự thay đổi, một chút ấm áp mà anh cố tình che giấu.