Ta xuyên không vào thế giới này vào năm 15 tuổi, cái tuổi mà vẫn còn ham chơi, phá phách và thích tỏ ra người lớn.
Năm đó, mẹ ta không chỉ đọc trộm nhật ký của ta mà còn đem nó đi đốt.
Khi ta về nhà, thì quyển nhật ký mà ta trân trọng nhất chỉ còn lại một nắm tro tàn.
Vì thế, ta và cha mẹ cãi nhau một trận rất lớn. Có lẽ nó chỉ lớn với ta thôi, còn cha mẹ ta thì không nghĩ đó là chuyện gì to tát. Ban đầu, ta với tâm thế ăn may, vẫn cố bình tĩnh để nói chuyện với mẹ.
Nhưng rồi mọi chuyện dần mất kiểm soát.
Bà ấy mắng ta không lo học hành mà đi học xấu theo bạn bè, viết những thứ nhảm nhí, xem những thứ vô vị.
Nhưng ta năm nào mà chẳng phải học sinh giỏi? Ta chỉ thích xem hoạt hình, thích nghe truyện ma thôi cũng là sai sao?
Ta nhớ, lúc đó bà ấy vừa dỗ dành em trai, vừa mắng rằng 'thà rằng năm đó sinh con chó còn đỡ hơn sinh một đứa ngỗ nghịch như ta. Con chó còn biết giữ nhà, ta thì chẳng giúp ích được gì!'
Ta bị sốc, nhưng có lẽ do lòng tự tôn của ta quá cao, nên ta không khóc trước mặt họ, mà chỉ im lặng về phòng...
Cửa phòng như một vách ngăn, tách ta khỏi những lời nói đầy cay nghiệt của mẹ. Ta nằm trong chăn, mắt đã dẫm lệ.
...
Đưa mắt nhìn lên trời xanh, lại nhìn những tán cây, những tòa lầu nguy nga lại mang đậm hơi thở cổ điển này, ta chỉ cảm thấy lạc lõng.
Có lẽ, lúc đó ta đã muốn chết. Nhưng ta sợ đau.
Nằm trong tấm chăn ấm áp, ta đã ước gì mình sẽ ngủ mãi không dậy nữa.
Và tựa như thần minh đã nghe được tiếng lòng của ta, vài ngày sau, trong cơn say giấc ta đã xuyên đến vương triều Đại Ngu này. Trùng hợp, nơi đây lại là thế giới trong một quyển tiểu thuyết mà ta từng đọc qua.
Ngày đầu xuyên đến đây, ta đã gặp được vị nữ chính được miêu tả là ôn nhu, lương thiện nhất trong tiểu thuyết - Tô Nhược Ly.
Nàng ta rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, chỉ cần nhìn một cái đã làm say đắm lòng người. Là một người yêu thích cái đẹp, ta đã nghĩ nàng ta thật sự tốt như nguyên tác đã miêu tả.
Cho đến khi, ta bị nàng ta 'đẩy' xuống vực sâu.
Khi ta xuyên vào, tình thế khá nguy cấp vì ta và Tô Nhược Ly đang bị một đám người truy đuổi. Tô Nhược Ly nói với ta đó là sơn phỉ, nhưng với kinh nghiệm đã đọc qua hàng trăm bộ truyện đầy đủ thể loại của ta, thì ta dám chắc đây là sát thủ giả dạng thành.
Còn là do ai phái đến thì ta đách biết.
Dù sao, ta cũng không thông minh đến mức vừa xuyên qua thì đã đoán được hết thảy. May mắn là nhờ có cái hệ thống trong đầu cứ luyên tha luyên thuyên suốt nên ta mới nhanh chóng nhận ra đây là thế giới trong sách. Ta xuyên thành thuộc hạ của Tiêu Cẩn, vị đại phản diện trong sách, hắn cài ta làm nha hoàn của Tô Nhược Ly để sau này dễ dàng hành sự.
Nhân vật ta xuyên vào cũng tên Thanh, nhưng nàng là Lâm Thanh, còn ta tên là Nguyễn Ngọc Thanh. Lại trùng hợp, nàng ta mười lăm, ta cũng mười lăm. Vốn dĩ chủ nhân cơ thể này có một thân võ công, nhưng vì ta vừa mới xuyên vào, nên không biết dùng. Hệ thống nói phải đợi ba ngày sau ta hoàn toàn dung nhập ký ức của Lâm Thanh thì mới dùng được.
Cũng may có hệ thống giải đáp.
Chứ khơi khơi bị dí giết, khơi khơi chạy trốn thì tới chừng ta chết ta cũng chả biết cái gì.
Ta và Tô Nhược Ly chạy trốn suốt ba ngày trong rừng. Tuy rằng rừng rậm giúp bọn ta dễ dàng lẩn trốn hơn nhưng đồng thời cũng làm bọn ta lạc mất phương hướng. Mà ban đêm, thú dữ trong rừng lại càng đáng sợ hơn.
Vào lúc đó ta mới thấy sức chịu đựng của bản thân ghê gớm đến mức nào. Không khóc cũng không nháo, thậm chí đôi khi ta còn phải an ủi vị nữ chính hơn ta tận ba tuổi kia.
Ta còn nhớ, khi đó nàng ta còn nắm tay ta, dịu giọng lên tiếng.
"Cha ta, ông ấy chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta. Thanh, ta sẽ khống quên lòng trung thành hôm nay của ngươi. Sau khi trở về, ta chắc chắn sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
Khi nghe nàng ta nói câu này, ta cũng có chút cảm động. Ta năm mười lăm tuổi rất dễ bị lừa, chỉ cần ai đó đối xử tốt với ta một chút, nói lời tốt đẹp với ta một chút, là ta sẽ tin tưởng họ.
Cho nên, dù ta đã nhìn thấy một tia mưu tính trong mắt của Tô Nhược Ly, ta đã xem nhẹ nó mà không đề phòng nàng.
Ngày thứ tư chúng ta bị truy đuổi, nàng ta đề nghị cùng ta đổi y phục, nói rằng làm vậy để đánh lừa bọn chúng. Ta có chút khó hiểu vì sao nàng ta lại làm như vậy, rườm rà nhưng chẳng giúp ích được gì.
Nhưng dù vậy, ta vẫn không từ chối và hệ thống thì vẫn im phăng phắc từ sau khi giải thích vài chuyện cho ta đến bây giờ.
Lòng ta đã có chút ngờ ngợ, nhưng thân ở nơi xa lạ, mà ta cũng không quá tự tin vào suy nghĩ của bản thân lắm nên ta đã im lặng làm theo.
...
Đến khi sát thủ đã đuổi đến gần chúng ta, thì nàng ta liền đề nghị tách ra để dễ dàng trốn thoát hơn. Ta đồng ý, sau đó chúng ta liền chia ra hai đường.
Chạy được một lát, ta nhận ra có vẻ như sát thủ chỉ đuổi theo mình ta. Ta ngoáy đầu lại nhìn, thấy ở phía sau có hơn mười tên đàn ông cao lớn đang cầm vũ khí đuổi theo ta.
Giật mình, ta vấp rễ cây té ngã.
Thấy người đã đuổi tới, ta mặc kệ đau đớn ở cổ chân mà cố gắng bò dậy chạy tiếp.
Nhưng, phía trước đã là vực thẳm.
Đường cụt rồi, ta chạy không thoát được, cũng chạy không nổi nữa.
Ta lui về phía vực thẳm, tai thì nghe những lời nói dơ bẩn của đám người kia.
"Tô đại tiểu thư, nếu nàng ngoan ngoãn hầu hạ bọn ta thoải mái một chút, ta sẽ cho nàng một cái chết nhẹ nhàng."
Ta đứng cạnh vách vực, nhìn đao kiếm trên tay bọn chúng mà tay có chút run rẩy, răng cứ va vào nhau lập cập. Nhưng khi nghe những lời nói ấy, tính tình của ta lại trỗi dậy. Ta nén sự sợ hãi vào trong, dùng hết sức lực khống chế cơ mặt mình. Liếc mắt lạnh lùng nhìn bọn chúng, khinh miệt lên tiếng.
"Ta thà chết còn hơn để lũ chó các ngươi chơi đùa."
Nói rồi, ta liền xoay người nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Ta sợ đau, nhưng nếu để bị bọn chúng làm gì đó, chắc ta sẽ chết không nhắm mắt mất.
Dù sao ta cũng chán sống, chết thì chết thôi.