Ta vốn là đứa con đầu lòng của hoàng đế một nước...
Nhưng vì ta là con riêng...Mẫu thân lại còn là nữ tử lầu xanh , Vì để bảo vệ cho ta người đã che dấu cái thai...
Nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, cái thai càng ngày càng lớn, bụng mẫu thân càng không thể che dấu nó
Đến khi bị phát hiện, mẫu thân ta đã cuối đầu khóc lóc, van xin chủ lầu xanh giúp che dấu chuyện này...
"dì Tuệ Tâm... Coi như ta cầu xin dì... Hức hức..."
"xin dì đừng nói ra chuyện này... Thanh Tử nó còn bé, hài nhi của ta nó không có tội!"
Thân là gái lầu xanh chuyện này diễn ra thì không lạ, nhưng đứa bé này mang huyết mạch của hoàng cung lại là đứa con đầu lòng trong khi đó ai cũng biết hoàng hậu trong cung vì không sinh được thái tử mà bị hoàng đế ghét bỏ
Nếu chuyện này lộ ra cả ta và mẫu thân đều sẽ chết không toàn thây
----------------
Vào ngày ta sinh ra mẫu thân ta cũng mất vì mất máu quá nhiều... Người ngoài đều gọi ta là sao chổi khắc chết mẫu thân.
Chỉ riêng ma ma Tuệ Tâm và người trong thanh lâu là thật lòng đối đãi tốt với ta, thanh lâu ấy tựa ánh sáng lẻ loi trong số phận u tối của ta
Ba năm sau
Cứ ngỡ sẽ an yên sống tiếp ở thanh lâu... Nhưng
Vào cái đêm định mệnh ấy, số phận dường như lại tiếp tục trêu đùa ta
Đêm đó... Trời rất đẹp, rất đẹp...
Tiếng vó ngựa dồn dập đang tiến về phía thanh lâu, tiếng đao kiếm va chạm làm người ta rợn người
Ánh trăng chiếu rọi bức tường cũ kỹ của thanh lâu, từ phía những ngọn cây chim bắt đầu hoảng loạn bay loạn phát ra những tiếng chim oai oán như báo điềm dữ
Mama kéo ta vào lòng, tim dì ấy dường như đang sợ hãi, run rẩy, ánh mắt tựa như sắp khóc
"dì đang sợ điều sao?"
"lại có người quậy phá ở chỗ chúng ta sao ạ?"
Ánh mắt ta ngước nhìn dì ấy, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng chính giọt lệ cuối cùng đó đã phản lại dì
Dì lắc đầu, cuối xuống hôn lên trán ta
"không phải... Chỉ là đêm nay... Mọi thứ sẽ khác trước kia rất nhiều...A TỬ à con hứa phải nghe lời của ta nhớ chưa"
Ta khẽ nắm lấy tay mama, khẽ gọi một tiếng
"A nương"
Bà ấy ngạc nhiên nhìn ta, nở nụ cười, chợt phát giác ra chuyện gì đó
Bà ấy ngừng lại, lo lắng nhìn ta rồi nói
"A TỬ nhớ kỹ lời mama dặn, dù có chuyện gì con cũng phải sống tiếp nhớ chưa... Nghe lời mama lát nữa nghe tiếng động hay phát hiện có điều gì lạ lập tức chạy đi"
"chạy thật nhanh, càng nhanh càng xa càng tốt"
Ta khẽ gật đầu, ôm lấy mama, mama đã nở một nụ cười nhưng nó chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm
----------------
Âm thanh vó ngựa càng lúc càng gần,tiếng đao kiếm va chạm chua chát
Đi sau đoàn binh lính đang cưỡi ngựa xông pha ấy là một chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy
Kiệu được bằng gấm lụa đỏ, ánh vàng lấp lánh từ những viên ngọc trai cẩn quanh mái khiến nổi bật dù trong đêm tối
Đèn lồng đỏ lập loè như ma trơi, càng làm thêm điểm đáng sợ
Trên chiếc kiệu ấy là một nữ nhân tựa tiên tử nhưng ánh mắt nàng lại lạnh lẽo, đầy sát khí
Ta trốn trong rèm của sân khấu của thanh lâu, lắng nghe âm thanh phía dưới
"LÔI TẤT CẢ BỌN CHÚNG RA, THẬT LÀ MỘT LŨ KHÔNG BẰNG SÚC VẬT"
Âm thanh của nữ nhân ấy vang lên, giọng của ả đi ngược với vẻ đẹp trên gương mặt đó, chất giọng như dao cắt, lạnh lùng đầy câm thù
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hi mn mình là t/g của bộ này ạ, đây là lần đầu mình viết tiểu thuyết có sai sót cũng mong mọi người góp ý, thứ lỗi cho sự thiếu sót này ạ
Về lịch ra chương thì mình không chắc chắn do lịch học linh động ạ
Theo dõi cập nhật tình hình trên tiktok
@nhenbachan
@dummuoi