Ánh nắng ban mai len qua những tòa nhà cao tầng, rải vàng lên con đường nhựa đen bóng của thành phố. Tiếng còi xe, tiếng người gọi nhau nhộn nhịp vang lên, nhưng với Hoàng Thanh Trương, tất cả dường như chìm vào một thế giới khác.
Anh bước đi chậm rãi trên con đường quen thuộc dẫn đến trường học, đôi mắt trầm buồn như không muốn giao tiếp với xung quanh. Chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu cùng dáng người cao gầy tạo nên hình ảnh nổi bật giữa dòng người vội vã.
Đột nhiên, một tiếng gọi lớn phá tan không gian yên tĩnh:
"Ê Trương! Né ra!"
Chưa kịp phản ứng, anh đã thấy một bóng người lao về phía mình trên chiếc xe đạp màu xanh. Chiếc xe lắc lư như mất kiểm soát, bánh trước chệch hẳn sang một bên.
"Rầm!" Một tiếng va chạm vang lên, và trước mắt Trương là cảnh tượng đầy hỗn loạn: chiếc xe đạp nghiêng hẳn sang một phía, còn người điều khiển thì mất thăng bằng, bật ra khỏi yên và... ngã sõng soài xuống đất.
Khánh, kẻ vừa té ngã, nằm úp mặt xuống đất, một tay vẫn cố giữ lấy ghi đông xe, còn chân thì vướng vào bàn đạp. Chiếc cặp trên vai cậu rơi xuống đất, sách vở bung ra tứ phía, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn đến buồn cười.
Trương đứng yên, nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt, khóe môi nhếch lên không thể kiểm soát. Một tiếng cười khẽ thoát ra, đầy thích thú và có chút chế nhạo.
"Lại là cậu à, Khánh?"
Dương Tự Khánh ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ nhăn nhó, lồm cồm bò dậy trong tư thế vụng về.
"Cậu không định giúp tớ à? Đứng đó mà cười được hả?" – cậu la lên, giọng bực bội nhưng không giấu nổi sự xấu hổ.
Trương nhún vai, tay vẫn ôm cặp, nụ cười càng rõ hơn.
"Cậu tự té, thì tự đứng lên đi."
Khánh chống hông, lườm bạn mình một cái đầy tức tối.
"Cậu đúng là bạn chí cốt!" – cậu lẩm bẩm, phủi quần áo lấm lem, trong khi cố gắng thu dọn đống sách vở.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt trầm lặng của Trương, Khánh chỉ biết bật cười theo.
Trương cười lớn, âm thanh trong trẻo vang lên giữa không gian vắng vẻ của con phố sáng.
"Cậu ngốc thật!"
Anh nói, giọng trêu chọc, rồi lập tức kéo Khánh dậy. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, Khánh loạng choạng, mất thăng bằng và đổ ập vào người Trương.
Trương nhanh chóng xoay người, ôm lấy Khánh để không làm cậu ngã thêm lần nữa. Sự va chạm khiến cả hai suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng Trương vẫn vững vàng, đôi tay siết chặt quanh Khánh để đỡ cậu.
Khánh ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nhìn Trương. Cậu chỉ kịp nói một câu nhỏ:
"Cảm ơn..."
Nhưng ngay sau đó, cảm giác đau nhói ở chân khiến cậu chau mày.
"Hình như bị thương rồi..."
Cậu thì thầm, giọng có chút yếu ớt.
Trương cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể Khánh, anh vội vàng nhìn xuống, rồi quay lại nhìn cậu với ánh mắt đầy lo lắng.
"Cậu bị sao thế?"
Trương hỏi, giọng anh có phần căng thẳng hơn lúc bình thường, đôi tay ôm Khánh chặt hơn để cậu không bị ngã thêm.
Khánh cảm thấy một chút đau ở chân, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt Trương khiến cậu không thể nói gì thêm, chỉ có thể khẽ gật đầu.
"Chắc chỉ là trầy một chút thôi,"
Khánh nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh mặc dù trong lòng không thoải mái.
Trương không nói gì thêm, anh nhấc Khánh nhẹ nhàng lên, vẫn giữ cậu trong vòng tay mình.
"Để tớ đưa cậu đến chỗ y tế."
Trương nói, giọng nói vẫn không che giấu được sự lo lắng.
Dưới đây là phần tiếp theo với Khánh từ chối nhưng Trương vẫn cố chấp muốn cõng:
---
Khánh nhìn Trương với ánh mắt đầy lúng túng, một phần không muốn làm phiền bạn, phần khác là cảm giác xấu hổ khi phải dựa vào người khác như vậy. "Tớ không sao đâu, cậu đừng lo. Tớ có thể tự đi được," Khánh từ chối, giọng đầy cố gắng tỏ ra tự lập.
Trương chỉ nhìn cậu, đôi mắt anh không hề thay đổi, vẻ mặt vẫn nghiêm túc. "Cậu không thể đi được, đừng có cố gắng nữa." Giọng anh có chút bất lực, như thể không muốn để Khánh phải chịu đựng thêm.
Khánh vẫn lắc đầu, quyết không chấp nhận lời đề nghị của Trương. "Tớ không muốn làm phiền cậu đâu. Cậu cứ đi học đi, tớ tự lo được mà."
Trương nhíu mày, không hài lòng với lời từ chối của Khánh. "Tớ không để cậu tự lo đâu, cậu là bạn của tớ." Anh nói, giọng đầy kiên quyết, không hề có ý định từ bỏ.
Khánh ngây người, không biết phải phản ứng thế nào trước sự kiên quyết của Trương. Cậu nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Trương, cảm thấy như có một cái gì đó trong lòng mình đang dâng lên. Cậu muốn từ chối, nhưng lại chẳng thể cứng rắn nổi trước sự quan tâm này.
Trương thấy Khánh vẫn do dự, anh thở dài rồi bước một bước gần hơn, tay vươn ra, nhẹ nhàng đỡ lấy người cậu.
"Lên đi,"
anh lại nhắc, lần này giọng không còn là yêu cầu, mà là một sự khẳng định, như thể anh đã quyết định rồi, và Khánh không còn lựa chọn nào khác.
Khánh nhìn Trương, rồi bất đắc dĩ đành gật đầu. Cậu không thể tiếp tục từ chối khi Trương đã kiên quyết như vậy.
"Được rồi"
"Nhưng đừng có mà trách tớ đấy."
Cậu nói, giọng có chút bất lực nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
Trương chỉ cười, rồi khom người xuống để Khánh dễ dàng leo lên người mình.
"Cậu yên tâm, tớ không bao giờ trách đâu."
Anh nói, rồi cẩn thận đứng dậy, một tay ôm lấy Khánh, tay còn lại giữ chặt cặp sách.
Trương khom người, cẩn thận đỡ Khánh lên lưng mình. Một cách tự nhiên, anh nắm lấy chân Khánh, giữ cậu thật vững vàng, rồi chậm rãi bước đi trên con đường quen thuộc dẫn về trường. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đặn và tiếng xì xào của phố xá quanh họ.
Khánh bối rối ngồi trên lưng Trương, không dám nhúc nhích. Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua góc nghiêng của Trương – mái tóc đen gọn gàng, làn da trắng nổi bật dưới ánh nắng, và chiếc cổ áo sơ mi trắng tinh khôi. Trương vẫn bình thản, bước đi như thể việc này chẳng có gì to tát.
Nhưng trong lòng Khánh, một cảm giác kỳ lạ đang trỗi dậy. Cậu cúi đầu, không khỏi tự hỏi:
"Làm sao một người đẹp trai, cao ráo như cậu ấy lại cõng mình thế này? Một đứa con trai vụng về, hay té ngã, lại chẳng có gì đặc biệt. Nếu là con gái, chắc có lẽ sẽ khác… Vậy mà cậu ấy vẫn thản nhiên, như thể việc này chẳng phải vấn đề gì."
Khánh khẽ thở dài, sự ngượng ngùng làm hai má cậu hơi ửng đỏ. Nhưng khi cậu định nói điều gì đó, Trương lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.
"Cậu nghĩ gì thế?
"Ngồi im đi, đừng có ngọ nguậy nữa."
Giọng anh vẫn trầm ổn, nhưng có chút đùa cợt.
Khánh giật mình, cậu lí nhí trả lời:
"À… Không có gì… Tớ chỉ thấy ngại thôi".
Người như cậu mà phải đi cõng một đứa như tớ..."
Trương dừng lại một chút, ngoái đầu liếc cậu, đôi mắt ánh lên vẻ bình thản nhưng kiên định.
"Ngại cái gì? Cậu là bạn của tớ, không cõng cậu thì cõng ai?"
Anh nói như thể điều đó là lẽ hiển nhiên nhất trên đời.
Những lời nói đơn giản ấy khiến Khánh cảm thấy như có gì đó nghẹn lại trong lồng ngực. Cậu lặng người, không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn xuống, nhưng trái tim thì dường như đập mạnh hơn một nhịp.