Gió mùa hạ lướt qua những tán cây rậm rạp của khu rừng cổ thụ, mang theo hương đất ẩm sau cơn mưa đêm qua. Anh đạp xe qua con đường đất đỏ dẫn vào thị trấn, hai bên là hàng cây rợp bóng. Anh đã quen thuộc với khung cảnh này đến mức đôi lúc chẳng cần nhìn cũng biết phía trước có ổ gà hay góc cua gắt nào. Thế nhưng, sáng hôm nay lại khác thường.
Phía cuối con đường, nơi ánh sáng mặt trời rọi xuống qua kẽ lá, một cô gái đứng lặng lẽ. Một người mặc chiếc áo trắng đơn giản, mái tóc trắng dài xõa ngang lưng, gương mặt mơ hồ như thể bị ánh sáng làm nhòe đi. Anh khựng lại, chân chống xe cắm sâu xuống đất, mắt không rời khỏi hình bóng ấy.
"Này cô... Cô đứng đây làm gì thế? Đây là đường vào rừng đấy, không an toàn đâu."
Giật mình, cậu quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác: ''Anh là ai? Tôi là con trai, không phải cô gái!''
Anh khựng lại, ánh mắt đang ngỡ ngàng liền chuyển thành bối rối. "Ơ... con trai?" Anh lắp bắp, rồi chợt nhận ra mình đã vô tình bất lịch sự. "Xin lỗi nhé! Tôi... tôi tưởng nhầm thôi. Tại cậu đứng đây một mình trông... lạ quá."
Cậu trai đối diện khẽ nhếch môi, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, nhưng ánh mắt thoáng chút tia cười như đang trêu chọc. "Không sao. Nhưng còn anh thì sao? Anh là ai mà hỏi tôi như tra khảo vậy?"
"Tôi là Hiroshi," anh nhanh chóng đáp, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Nhà tôi ở thị trấn gần đây. Còn cậu? Tôi chưa từng thấy cậu bao giờ."
Cậu trai im lặng vài giây, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc xe đạp cũ của Hiroshi rồi nhìn thẳng vào anh. "Tôi chỉ đi ngang qua thôi. Nơi này... tôi nghe nói rất yên tĩnh."
Anh nhìn cậu, vẫn chưa thể rũ bỏ cảm giác kỳ lạ đang bao trùm không khí giữa hai người. Tóc trắng dài, gương mặt nhợt nhạt và cách cậu nói chuyện, tất cả đều không giống với bất kỳ ai anh từng gặp.
"Vậy cậu định đi đâu? Đường này dẫn vào rừng đấy. Cậu có biết không? Khu rừng này... không phải là nơi nên đi vào một mình."
Cậu trai hơi nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ. "Không nên đi vào à? Tại sao?"
"Ở đây có nhiều truyền thuyết kỳ lạ. Người dân thị trấn nói rằng khu rừng này... không chỉ có thú hoang. Một số người đi vào mà không trở lại."
Cậu trai bật cười khẽ, tiếng cười vang lên như một làn gió lạnh thoảng qua. "Anh tin vào những câu chuyện đó sao? Hay anh chỉ đang cố dọa tôi?"
"Không, tôi không đùa." Anh nghiêm giọng, bước lên một bước, đôi mắt đầy vẻ chân thành. "Tôi không biết cậu đang tìm gì, nhưng nếu cần giúp, tôi có thể..."
"Thứ tôi tìm, anh không thể giúp đâu." Cậu trai cắt ngang, giọng nói bất ngờ trở nên nhỏ nhẹ hơn. "Nhưng cảm ơn anh. Chúng ta sẽ... gặp lại."
Cậu quay người bước đi, bóng dáng hòa dần vào ánh sáng len lỏi qua kẽ lá. Hiroshi đứng sững tại chỗ, nhìn theo mà không biết vì sao cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ lại dấy lên trong lòng anh.
Gió lại thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và chút lạnh lẽo khó tả, để lại trong anh một cảm giác rằng mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu.
Hiroshi vẫn đứng im, ánh mắt dõi theo bóng dáng cậu trai đang khuất dần trong rừng. Cảm giác khó tả không buông tha anh, như thể có một lực kéo vô hình khiến anh không thể rời mắt khỏi nơi đó. Cảm giác này giống như một hồi chuông báo động vang lên trong lòng anh, nhưng lý trí lại không thể giải thích được tại sao.
"Cậu ta... thật sự là ai?" Hiroshi tự hỏi, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng từ chính mình. Anh quay lại, đạp xe vào thị trấn, nhưng không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về cậu trai bí ẩn ấy.
Đêm xuống, khi những ngôi sao bắt đầu tỏa sáng trên bầu trời, Hiroshi lại tìm mình đứng trước cửa sổ, ánh mắt vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình đó giữa những cây cối xa xa. Những gì cậu trai đã nói cứ vang vọng trong đầu anh: "Thứ tôi tìm, anh không thể giúp đâu." Những lời đó như một lời thì thầm, khiến anh không thể dừng lại việc tự hỏi, liệu cậu ấy đang tìm kiếm điều gì, và có liên quan gì đến khu rừng bí ẩn mà anh đã nghe kể bao lần?
Ngày hôm sau, Hiroshi quyết định quay lại khu rừng. Mặc dù biết rằng có thể điều này sẽ khiến anh gặp nguy hiểm, nhưng sự tò mò và cảm giác bất an không thể ngừng thôi thúc anh. Anh không thể bỏ qua việc làm rõ mọi chuyện, đặc biệt là sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ hôm qua.
Lần này, anh không đi một mình. Hiroshi rủ Tetsuya, bạn thân của mình, người đã từng nghe những câu chuyện về khu rừng này và biết rõ hơn về những điều bí ẩn xung quanh nó.
Tetsuya nhíu mày khi nhìn thấy Hiroshi cương quyết. "Cậu thật sự muốn vào đó? Cậu biết khu rừng này không phải nơi dành cho những ai thiếu hiểu biết. Nhiều người đã mất tích khi dám đi sâu vào đó mà không chuẩn bị gì."
"Nhưng tôi phải đi," Hiroshi đáp, đôi mắt kiên quyết. "Có một thứ... mà tôi cần phải hiểu rõ."
Họ bắt đầu bước vào khu rừng, những tán cây như dày đặc hơn, che chắn ánh sáng, khiến không gian càng trở nên u ám và lạnh lẽo. Hiroshi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ trong không khí, một sự tĩnh lặng đột ngột bao trùm, khiến anh không thể không cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Đi được một đoạn, Tetsuya quay sang Hiroshi, ánh mắt lo lắng. "Cậu có cảm giác gì không? Cứ như là có thứ gì đó đang quan sát chúng ta."
"Im lặng đi," Hiroshi khẽ nói, lòng anh rối bời. Anh có thể cảm nhận được một cái gì đó đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối.
Và rồi, đột ngột, một giọng nói vang lên từ phía sau họ.
"Anh đến đây làm gì?"
Cả hai quay lại, bất ngờ khi thấy cậu trai với mái tóc trắng, đôi mắt sáng rực đang đứng cách họ không xa, đôi tay cậu buông thõng nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Hiroshi sững sờ, không biết phải nói gì, còn Tetsuya thì như đã nhìn thấy bóng ma. Anh ta chỉ biết lùi lại một bước.
"Cậu... sao lại ở đây?" Hiroshi hỏi, giọng không giấu được sự ngạc nhiên.
Cậu trai không trả lời mà chỉ nhìn vào Hiroshi, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng nhiều bí mật. "Anh không thuộc về nơi này. Đừng cố tìm kiếm thứ mà anh không hiểu."
"Tôi phải biết," Hiroshi kiên quyết, "Tôi không thể cứ sống với những câu hỏi không lời đáp."
Cậu trai khẽ cười, nụ cười này không giống như trước, không hề vui vẻ mà đầy sự tiếc nuối. "Tôi đã từng giống anh. Nhưng rồi tôi nhận ra, có những thứ không phải ai cũng có thể thay đổi. Anh sẽ không thể thay đổi số phận của mình, giống như tôi không thể thay đổi số phận của mình."
Hiroshi thấy trái tim mình đau nhói. Cảm giác như mình đang đứng trên bờ vực một bí mật mà anh không thể hiểu hết. Cậu trai này, cậu ta đang nói về cái gì? Và điều gì đang khiến cậu ấy phải chịu đựng trong im lặng?
"Cậu là ai?" Hiroshi hỏi, giọng anh khản đặc.
Cậu trai nhìn Hiroshi một cách sâu sắc, rồi lặng lẽ quay người bước đi, lời nói cuối cùng thoảng qua giữa không gian tĩnh lặng của khu rừng.
"Tôi là người duy nhất có thể bảo vệ nơi này. Nhưng có lẽ, anh sẽ hiểu sau này... nếu anh đủ kiên nhẫn."
Hiroshi và Tetsuya đứng đó, trái tim mỗi người như nặng trĩu. Câu chuyện mà họ chưa thể hiểu, nhưng một điều là rõ ràng: có những điều không phải lúc nào chúng ta cũng có thể thay đổi.
Hiroshi đứng chết lặng giữa khu rừng, mắt dõi theo bóng dáng cậu trai tóc trắng đang khuất dần sau những tán cây rậm rạp. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng anh, như thể có một thế lực vô hình đang lôi kéo anh vào một cuộc hành trình mà anh không thể dừng lại. Những lời cuối cùng của cậu trai cứ vang vọng trong đầu anh: "Tôi là người duy nhất có thể bảo vệ nơi này. Nhưng có lẽ, anh sẽ hiểu sau này... nếu anh đủ kiên nhẫn."
Tetsuya đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. "Cậu nghĩ cậu ta là ai? Cậu ấy... thật sự rất kỳ lạ, không giống một người bình thường."
"Cậu ấy không phải là người bình thường," Hiroshi trả lời, giọng anh trầm xuống. "Nhưng tôi cảm thấy như mình phải hiểu rõ về cậu ta... về khu rừng này." Anh quay lại, nhìn sâu vào bóng tối phía trước, như thể có một điều gì đó đang chờ đợi anh.
"Chúng ta nên quay lại đi," Tetsuya nói, vẻ mặt không mấy an tâm. "Chúng ta không thể cứ tiếp tục như thế này."
Hiroshi không trả lời. Anh quay người, bước về phía sâu trong rừng. Tetsuya miễn cưỡng đi theo, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn quanh, như thể có ai đó đang theo dõi họ.
Ngày qua ngày, Hiroshi không thể thoát khỏi những suy nghĩ về cậu trai tóc trắng và khu rừng. Anh bắt đầu tìm hiểu thêm về những truyền thuyết cổ xưa của thị trấn, hỏi thăm những người già trong làng, và càng lúc anh càng cảm thấy mình đã chạm vào một bí mật mà cả cộng đồng đều tránh xa. Một thứ gì đó rất cổ xưa, rất mạnh mẽ, và có thể là lý do khiến cậu trai ấy, cũng như nhiều người khác, phải gánh chịu số phận kỳ lạ của mình.
Một đêm, Hiroshi quyết định quay lại rừng một lần nữa, lần này là một mình. Anh không thể dừng lại được, không thể quên được cảm giác kỳ lạ khi gặp cậu trai ấy lần đầu tiên. Cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo anh vào những bí ẩn chưa được giải đáp.
Khi bước vào khu rừng, Hiroshi nhận thấy không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo. Những cây cối như đang dõi theo anh, và từng bước chân của anh vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau, giọng nói quen thuộc mà Hiroshi đã nghe trước đó.
"Anh lại đến rồi sao?"
Hiroshi quay lại, nhìn thấy cậu trai tóc trắng đang đứng giữa những tán cây, ánh mắt như thể đã chờ anh từ lâu.
"Tôi không thể không đến," Hiroshi nói, giọng khẳng định. "Cậu đang tìm kiếm gì? Và tại sao lại nói với tôi rằng tôi không thể giúp cậu? Cậu đang gánh chịu điều gì mà tôi không thể hiểu được?"
Cậu trai mỉm cười, nhưng lần này nụ cười của cậu chứa đầy sự buồn bã. "Có một điều mà anh không bao giờ có thể hiểu được. Đó là lời nguyền đã gắn liền với tôi và khu rừng này."
"Lời nguyền?" Hiroshi hỏi, trái tim anh đập mạnh. "Cậu nói lời nguyền là gì? Có phải khu rừng này... có một bí mật gì đó ẩn giấu?"
Cậu trai im lặng trong giây lát, rồi bước về phía Hiroshi, ánh mắt cậu giờ đây đầy sự u buồn.
"Đúng vậy, khu rừng này chứa đựng một lời nguyền cổ xưa," cậu trai bắt đầu kể, giọng nói trầm xuống. "Nhiều thế kỷ trước, tổ tiên tôi đã lập lời thề bảo vệ khu rừng này khỏi những kẻ xâm phạm. Nhưng lời thề này không chỉ là trách nhiệm. Nó là một sự trói buộc. Tôi... là hậu duệ duy nhất của họ, và khi tôi chạm vào khu rừng này, tôi đã bị liên kết với nó, trở thành người bảo vệ của nó mãi mãi. Nhưng cũng chính vì thế, tôi không thể rời đi. Không thể yêu, không thể sống như một người bình thường. Tôi là người duy nhất có thể bảo vệ nơi này, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi phải từ bỏ tất cả."
Hiroshi lắng nghe, trái tim anh như nghẹn lại. Anh có thể cảm nhận được nỗi cô đơn và sự hy sinh mà cậu trai này đã phải trải qua. Anh không biết phải nói gì, chỉ biết rằng mọi thứ đã vượt quá khả năng hiểu biết của mình.
"Cậu không cần phải chịu đựng một mình," Hiroshi nói, giọng anh nhẹ nhàng. "Tôi có thể giúp cậu. Tôi sẽ tìm cách giúp cậu thoát khỏi lời nguyền này."
Cậu trai nhìn Hiroshi, ánh mắt của cậu lộ rõ sự nghi ngờ, nhưng cũng không giấu nổi sự khát khao về một điều gì đó mà cậu không dám tin. "Anh không hiểu đâu. Đây không phải là điều có thể thay đổi chỉ vì một lời hứa."
Hiroshi im lặng, nhìn vào đôi mắt ấy, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc, như thể cả hai đều đang chia sẻ một nỗi đau mà không thể nói ra.
"Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc," Hiroshi khẳng định, quyết tâm trong ánh mắt. "Dù có phải đối mặt với thế nào, tôi sẽ giúp cậu."
Cậu trai không nói gì, nhưng đôi mắt cậu sáng lên một chút. Trong im lặng, cả hai người đứng đó, như thể chờ đợi một phép màu nào đó sẽ xuất hiện, hoặc một điều gì đó sẽ thay đổi số phận của họ mãi mãi.
Hiroshi và cậu trai đứng im lặng trong khu rừng, không khí vẫn đầy sự u ám và lạnh lẽo. Cậu trai không trả lời ngay, chỉ nhìn Hiroshi bằng ánh mắt phức tạp, như thể đang cân nhắc xem liệu có nên tin vào lời hứa của anh hay không.
"Anh không biết đâu," cậu trai lên tiếng, giọng nói chợt trở nên nhẹ nhàng hơn. "Tôi không muốn anh vướng vào chuyện này. Lời nguyền này không chỉ là sự trói buộc thể xác. Nó còn khiến người mang nó không thể tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Nếu anh tiếp tục, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh."
Hiroshi không lùi bước, ánh mắt anh quyết tâm. "Tôi không sợ. Nếu cậu không thể giải quyết, tôi sẽ làm tất cả để giúp cậu, cho dù phải đối mặt với nguy hiểm."
Cậu trai nhìn Hiroshi, lần đầu tiên không còn vẻ lạnh lùng, mà là sự đau đớn lướt qua trong mắt cậu. Cậu im lặng trong một giây, rồi nhẹ nhàng nói:
"Anh thực sự không hiểu. Tất cả những người đã từng đến đây và cố gắng phá bỏ lời nguyền, họ đều đã mất tích. Không ai có thể thay đổi số phận của mình khi đã bị ràng buộc với khu rừng này. Cậu có biết rằng khu rừng không chỉ là một phần của thiên nhiên? Nó... còn là một thế lực sống. Tôi không phải là người bảo vệ duy nhất. Mỗi người đến đây, đều sẽ bị khu rừng lựa chọn. Anh có hiểu không?"
Lời nói của cậu trai như một cú sốc đối với Hiroshi. Anh không thể hình dung ra một khu rừng có thể chứa đựng một thế lực sống, nhưng tất cả những gì anh cảm nhận được từ lần đầu gặp cậu, và từ những điều cậu chia sẻ, anh bắt đầu hiểu rằng không đơn giản như những câu chuyện truyền thuyết mà anh từng nghe.
"Vậy cậu là... một phần của khu rừng?" Hiroshi hỏi, không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Cậu trai gật đầu, đôi mắt tối lại. "Và tôi phải sống cùng nó mãi mãi, không thể rời đi, không thể yêu ai, không thể có hạnh phúc như những người khác. Tôi bị gắn kết với nơi này, với những ký ức, những linh hồn của khu rừng... Tôi không thể thoát khỏi chúng."
Hiroshi không biết phải làm gì, nhưng anh cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt trong lòng, như thể anh phải giúp cậu thoát khỏi vòng xoáy đó. "Nếu cậu không thể thay đổi số phận của mình, vậy tôi sẽ giúp cậu. Tôi không tin rằng khu rừng này chỉ là một thế lực vô hình. Nếu có một cách nào đó để thay đổi, tôi sẽ tìm ra."
Cậu trai nhìn Hiroshi một lúc lâu, đôi mắt cậu sáng lên một tia hy vọng lạ lùng. "Anh thật sự muốn làm thế à? Anh thật sự muốn giúp tôi?"
"Đúng vậy," Hiroshi đáp, giọng kiên quyết. "Cậu đã sống trong cô đơn quá lâu rồi. Tôi không thể đứng nhìn cậu tiếp tục như vậy."
Một sự im lặng bao trùm cả khu rừng. Cậu trai nhìn Hiroshi như thể anh chính là một tia sáng trong bóng tối. Nhưng rồi, cậu trai thở dài, bước một bước ra khỏi bóng tối của khu rừng.
"Được rồi. Anh muốn giúp tôi... Nhưng trước hết, anh phải hiểu một điều. Khu rừng này không chỉ có tôi. Nó có những linh hồn của những người đã mất. Và có những phần của khu rừng không thể bị xâm phạm."
Hiroshi cảm thấy tim mình đập nhanh. Anh không biết phải đối mặt với những thử thách gì, nhưng anh biết rằng không thể quay lại được nữa.
Đêm hôm đó, Hiroshi quay lại thị trấn, nhưng không thể ngủ được. Những hình ảnh về cậu trai và những gì cậu đã nói cứ quẩn quanh trong đầu anh. Anh bắt đầu cảm thấy như mình đang đứng trước một bí mật lớn lao, mà mỗi bước anh đi lại khiến anh càng sa lầy hơn.
Anh lục lại tất cả những cuốn sách và tài liệu về khu rừng, nhưng tất cả đều chỉ là những câu chuyện mơ hồ, không có câu trả lời rõ ràng. Mãi đến một buổi sáng, khi anh đang đi dạo trong thị trấn, một người phụ nữ lớn tuổi đã tiếp cận anh. Bà ta nhìn Hiroshi với đôi mắt sâu sắc, như thể bà đã biết trước tất cả.
"Cậu tìm gì trong khu rừng?" Bà hỏi, giọng trầm và chắc chắn.
Hiroshi ngạc nhiên. "Bà biết về khu rừng sao?"
Bà gật đầu, ánh mắt bà tối lại. "Tôi đã từng nghe kể về những người đến đó, rồi không bao giờ quay lại. Khu rừng đó không chỉ là một khu rừng bình thường. Nó có thể nuốt chửng cả linh hồn của một người nếu họ không biết cách cư xử với nó."
"Vậy có cách nào để giải thoát cho cậu ấy không?" Hiroshi hỏi, sự khẩn trương trong giọng nói của anh càng rõ rệt.
Bà lão nhìn anh, rồi khẽ thở dài. "Có một cách. Nhưng nó sẽ không dễ dàng. Cậu phải tìm được trái tim của khu rừng, nơi mà người bảo vệ bị ràng buộc. Nhưng nhớ một điều... nếu cậu không có đủ can đảm, nó sẽ lấy đi tất cả những gì quý giá nhất của cậu."
Câu nói của bà như một lời cảnh báo. Hiroshi không thể không cảm thấy lo sợ, nhưng trong lòng anh, tình cảm dành cho cậu trai ấy đã đủ mạnh mẽ để anh không thể quay đầu lại.
Hiroshi cảm thấy lòng mình nặng trĩu khi rời khỏi nhà bà lão. Những lời bà nói cứ lởn vởn trong đầu anh, như một lời cảnh báo không thể bỏ qua. Khu rừng, với tất cả sự bí ẩn và những linh hồn bị giam cầm trong đó, không phải là nơi dễ dàng để xâm nhập. Và trái tim của khu rừng, thứ mà anh phải tìm để giải thoát cho cậu trai tóc trắng, có lẽ sẽ là thử thách lớn nhất trong cuộc đời anh.
Với quyết tâm không thể lay chuyển, Hiroshi quay lại khu rừng vào sáng hôm sau, lần này mang theo một cuốn sổ tay và những gì anh thu thập được từ sách vở. Anh biết rằng nếu muốn đối diện với khu rừng, anh phải chuẩn bị thật kỹ càng. Nhưng ngay từ đầu, anh đã biết một điều chắc chắn: Anh không thể làm điều này một mình.
Khi Hiroshi gặp lại cậu trai tóc trắng ở rìa khu rừng, khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt có một thứ gì đó khác biệt. Một chút hy vọng, một chút đau buồn, nhưng cũng có cả sự đồng cảm mà Hiroshi chưa bao giờ nhận ra trước đó.
"Cậu vẫn quyết định đi vào?" Cậu trai hỏi, giọng nói có vẻ chậm rãi hơn thường ngày.
"Vâng," Hiroshi đáp, đôi mắt anh không rời khỏi cậu trai. "Tôi không thể bỏ cuộc. Tôi không thể để cậu phải chịu đựng như thế này mãi. Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi lời nguyền."
Cậu trai nhìn Hiroshi một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu. "Anh đã quyết định rồi thì không thể quay lại nữa. Khu rừng này không dễ dàng tha thứ cho sự xâm phạm. Nhưng nếu anh muốn giúp tôi, anh phải hiểu một điều: Khu rừng này không chỉ là một nơi chứa đựng linh hồn. Nó là một phần của tôi. Và khi anh tìm thấy trái tim của khu rừng, anh sẽ phải đối mặt với chính tôi."
Hiroshi cảm thấy trái tim mình thắt lại. "Cậu... ý cậu là sao?"
Cậu trai không trả lời ngay, chỉ quay người bước vào khu rừng. Hiroshi theo sau, cố gắng giữ nhịp thở đều đặn. Anh có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, giống như mọi thứ xung quanh đang sống dậy. Mỗi bước đi vào khu rừng, Hiroshi càng cảm thấy như mình đang đi vào một thế giới khác biệt, nơi mà những quy tắc của tự nhiên không còn có hiệu lực.
Thế giới bên trong khu rừng không giống bất kỳ nơi nào Hiroshi từng thấy. Cây cối mọc um tùm, nhưng không hề có sự sống tươi tắn như những khu rừng bình thường. Thay vào đó là một không gian ẩm ướt và nặng nề, nơi mà không khí như bị giam cầm trong một không gian vô hình. Những bóng mờ loang loáng dường như vẫn dõi theo từng bước đi của họ, những âm thanh lạ lùng vang vọng trong không gian vắng lặng.
Cậu trai tóc trắng dẫn đường, nhưng mỗi bước đi của cậu dường như làm khu rừng càng thêm u ám. Đôi mắt của cậu thoáng buồn bã, nhưng cũng chứa đựng một sự quyết tâm kỳ lạ. Anh không thể không cảm nhận được nỗi cô đơn và nỗi đau mà cậu phải gánh chịu, nhưng Hiroshi không thể cho phép bản thân dừng lại.
"Chúng ta phải làm gì?" Hiroshi hỏi, giọng anh gần như bị che lấp bởi những âm thanh kỳ lạ quanh họ.
"Đi theo tôi," cậu trai nói, giọng trầm thấp. "Trái tim của khu rừng nằm ở phía sâu nhất, nơi không ai có thể dễ dàng đến được. Nhưng nếu anh muốn phá bỏ lời nguyền, anh phải vượt qua tất cả những thử thách mà khu rừng này sẽ đưa ra."
Chưa kịp nói thêm gì, bỗng nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến các tán cây xào xạc. Hiroshi cảm thấy một luồng lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể, và bỗng nhiên, trước mắt anh, xuất hiện một bóng người. Đó là một hình bóng mờ ảo, thân hình chỉ có thể nhìn thấy khi có ánh sáng chiếu vào. Người đó dường như không có gương mặt, chỉ là một bóng ma lướt qua trong không gian, khiến Hiroshi không khỏi rùng mình.
"Đó là một trong những linh hồn của khu rừng," cậu trai giải thích, giọng không hề thay đổi. "Những linh hồn này là những người đã bị khu rừng nuốt chửng. Và chúng sẽ không để ai rời đi dễ dàng."
Một giây sau, linh hồn kia lao về phía họ, nhưng cậu trai tóc trắng ngay lập tức giơ tay ra, một ánh sáng nhạt phát ra từ lòng bàn tay cậu. Linh hồn kia bỗng chốc bị đẩy lùi lại, rồi biến mất vào trong không gian đen đặc.
"Cậu có thể làm vậy sao?" Hiroshi hỏi, ngạc nhiên.
"Không phải tôi. Là khu rừng giúp tôi." Cậu trai trả lời, ánh mắt vẫn không thay đổi. "Nhưng chúng ta sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách nữa. Không dễ dàng đâu."
Hiroshi cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí, nhưng quyết tâm của anh không hề giảm sút. Anh sẽ không dừng lại, vì không chỉ có cậu trai tóc trắng cần anh, mà chính anh cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong câu chuyện này.
Họ tiếp tục đi sâu vào khu rừng, vượt qua những thử thách mà khu rừng đưa ra: Những bóng ma vây quanh, những ảo ảnh đe dọa tâm trí, và cả những thế lực vô hình khiến đôi chân của họ như bị đè nén. Nhưng Hiroshi biết rằng anh không thể từ bỏ. Đã quá muộn để quay lại.
Khi cả hai đi đến một khoảng không gian tĩnh mịch, nơi mà mọi âm thanh đều biến mất, cậu trai dừng lại. "Đây rồi. Trái tim của khu rừng."
Ở giữa không gian ấy là một cây cổ thụ khổng lồ, vươn lên trời như một cột trụ đá vững chãi, ánh sáng nhạt từ trên cao chiếu xuống làm nó trông như một vật thể thần bí, ẩn chứa một sức mạnh khủng khiếp. Hiroshi cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ giữa anh và cây cổ thụ ấy. Nhưng anh không biết liệu mình có đủ sức mạnh để phá vỡ lời nguyền hay không.
"Cậu phải chạm vào nó," cậu trai nói, ánh mắt đầy lo lắng. "Nhưng phải nhớ, khu rừng sẽ phản kháng lại. Nếu anh không đủ kiên nhẫn và quyết tâm, mọi thứ sẽ sụp đổ."
Hiroshi hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự sẵn sàng trong lòng. Anh bước tới cây cổ thụ, đặt tay lên vỏ cây. Và khi anh chạm vào nó, mọi thứ xung quanh như nổ tung, khu rừng như sống dậy, cuốn lấy họ vào một thế giới khác.
Khi Hiroshi đặt tay lên vỏ cây cổ thụ, một cảm giác lạnh lẽo và tê buốt xuyên qua cơ thể anh. Đầu óc anh như bị nhấn chìm trong một làn sóng vô hình, một không gian khác biệt trỗi dậy xung quanh. Tất cả mọi thứ biến mất – khu rừng, cậu trai, mọi âm thanh đều lặng im. Anh như bị cuốn vào một thế giới tối tăm, nơi chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ những đốm lửa bay lơ lửng trong không gian tĩnh mịch.
Một giọng nói vang lên, thoáng qua trong tai anh, nhưng lại rõ ràng như thể từ chính trong đầu anh:
"Người xâm lấn, ngươi muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này sao? Tại sao lại muốn chạm vào trái tim của khu rừng?"
Hiroshi cảm thấy mình bị lôi kéo vào một hố sâu không đáy, mắt anh nhìn thấy hình ảnh những linh hồn lướt qua, bóng dáng của những người từng bước vào rừng nhưng chưa bao giờ trở lại. Những khuôn mặt đầy đau đớn, như thể họ đang van nài anh đừng tiếp tục.
"Ngươi sẽ không thoát khỏi nơi này. Ngươi không thể thay đổi số phận. Tất cả những ai đến đây đều sẽ là một phần của khu rừng, và anh cũng vậy."
Hiroshi cố gắng lắc đầu, muốn xua đi những hình ảnh ám ảnh trong đầu. Anh biết rằng mình không thể dừng lại, dù khu rừng này có thể làm gì đi nữa. Anh đã quyết tâm không từ bỏ cậu trai tóc trắng, người mà anh đã hứa sẽ giúp. Cái cảm giác tội lỗi và xót xa trong lòng anh đã thúc đẩy anh bước tiếp, không thể lùi lại.
"Cậu ấy không phải là kẻ thù của khu rừng. Cậu ấy chỉ là nạn nhân," Hiroshi thầm nhủ, như một lời tự nhủ, như một lời động viên.
Và rồi, một hình ảnh lướt qua mắt anh – hình bóng của cậu trai tóc trắng, đang đứng ở một khoảng không gian khác, ánh mắt buồn bã nhìn vào anh.
"Anh có thể làm được, Hiroshi." Cậu trai nói, giọng yếu ớt nhưng kiên định. "Nhưng đừng để khu rừng kéo anh xuống. Anh phải vượt qua sự cám dỗ của nó."
Những lời này như một làn sóng năng lượng mạnh mẽ đẩy Hiroshi ra khỏi thế giới mờ ảo đó. Anh cảm thấy một sự thức tỉnh, như thể anh vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.
Bằng một động tác mạnh mẽ, anh rút tay ra khỏi vỏ cây, nhưng trái tim của khu rừng vẫn văng vẳng bên tai anh, như một tiếng vọng không bao giờ tắt.
Khi Hiroshi tỉnh lại, anh thấy mình vẫn đứng bên cây cổ thụ, đôi tay còn vương lại cảm giác lạnh giá. Mọi thứ xung quanh anh giờ đây không còn u ám, mà là một không gian sáng tỏ hơn, mặc dù vẫn đầy sự kỳ bí.
Cậu trai tóc trắng đứng đó, cách anh không xa, ánh mắt giờ đây không còn xa cách hay buồn bã nữa. Một chút hy vọng lấp lánh trong đôi mắt ấy, như thể có điều gì đó đã thay đổi.
"Cảm ơn anh." Cậu trai nói, giọng dịu dàng hơn nhiều so với lần trước. "Anh đã làm được điều mà tôi không thể. Tôi không nghĩ mình sẽ được giải thoát, nhưng anh..."
Hiroshi cảm thấy một sức mạnh vô hình dường như đã thoát khỏi cơ thể mình, như thể cậu trai này chính là lý do anh cần ở lại đây. Anh chỉ im lặng, không nói gì, vì thật ra không cần phải nói gì nữa. Mọi điều đã được cảm nhận và hiểu rõ trong lòng.
"Anh có thể về rồi." Cậu trai nói, ánh mắt vừa có chút tiếc nuối vừa có chút nhẹ nhõm. "Lời nguyền đã không còn nữa, và tôi cũng không còn là người của khu rừng này. Nhưng tôi sẽ không quên anh."
Hiroshi đứng im, có chút ngập ngừng. "Vậy cậu... sẽ đi đâu?"
Cậu trai khẽ mỉm cười, cái cười nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua. "Tôi không biết nữa. Có lẽ tôi sẽ đi tìm một nơi nào đó, nơi không còn sự ràng buộc. Nhưng anh đã giúp tôi thay đổi, và tôi sẽ luôn nhớ điều đó."
Cả hai đứng im một lúc, như để cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Khu rừng dường như cũng lắng xuống, như thể một gánh nặng đã được tháo bỏ. Bóng dáng cậu trai bắt đầu nhạt dần trong không gian, như làn sương khói tan biến khi ánh sáng chiếu vào.
Hiroshi nhìn theo, đôi mắt anh tràn đầy những cảm xúc không thể tả. Anh không biết liệu họ có gặp lại nhau lần nữa hay không, nhưng anh biết rằng cuộc hành trình này đã thay đổi anh mãi mãi. Không chỉ là cuộc hành trình tìm kiếm sự thật, mà còn là một hành trình về sự trưởng thành và hiểu biết về những gì quan trọng nhất trong cuộc sống.