Chereads / Thế giới của Địa lý. / Chapter 2 - Khunh cảnh một phần thế giới, tình cảm gia đình.

Chapter 2 - Khunh cảnh một phần thế giới, tình cảm gia đình.

Cô Linh: Thôi được rồi các em, nào bạn nào có thể trả lời được câu hỏi trên nào?

Cả lớp im bạch một hồi lâu thì Bảo Bảo giơ tay trả lời.

Cô linh: Nào mời em, nhân tố tiềm năng.

Bảo Bảo đứng lên nói câu trả lời của mình. Mọi người xung quanh đều nhìn cậu ấy với ánh mắt tin tưởng và mong chờ.

Lấy hơi một cái cậu trả lời: Thưa cô, khu TR của chúng ta có diện tích lớn nhất trong 5 khu với tổng diện tích là 300.000.000 kilomet vuông, tuy nhiên dân số tương đối ít chỉ khoảng 8 tỷ người.

Cậu vừa trả lời vừa nhìn cô, thấy cô gật đầu cậu biết mình đã đúng.

Sau đó cô hỏi tiếp: Thế em biết được vị trí quan trọng của khu ta không nè?

Bảo Bảo gãi đầu nói: Dạ là trung tâm của lục địa này, nơi dễ dàng phát triển.

Cô hài lòng nói: Đúng hết, các bạn cũng nên tìm hiểu thêm nhé. Cho bạn tràng vỗ tay nào.

Lớp ồ lên khen cậu ấy.

Sau đó là giờ ra chơi và những tiết học khác cũng từ từ đi qua.

Đến lúc ra về, cô Linh đợi Bảo Bảo ở cửa nghỉ ý vời bạn bồi dưỡng luận án tốt nghiệp sớm. Nghe được lời mời đó cậu rất vui nhưng chưa vội đồng ý.

Ở thế giới này, cho dù bạn bao nhiêu tuổi nếu có giáo viên đứng hỗ trợ tạo cơ hội học và lập luận á thì đều có thể ra trường sớm và tham gia nghiên cứu về chủ đề hoặc làm việc trong lĩnh vực đó. Nên đây vừa là cơ hội vừa là thử thách cho Bảo Bảo.

Về đến nhà, Bảo Bảo cất xe, vào nhà chào bố mẹ rồi tắm rửa ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, mọi người nói chuyện rôm rả thì mẹ Bảo Bảo nhìn ra cậu có điều muốn nói.

Mẹ Bảo Bảo: Ở lớp có tâm sự gì sao?

Nghe thế cậu cũng là giật mình nói: Dạ không ạ.

Thấy hai người họ là lạ bố Bảo Bảo nói: Con cứ nói ra đi, chúng ta cũng có quyền được biết mà nhỉ?

Nghe vậy Bảo Bảo nói: Con muốn xin học luận á, nay cô Linh dậy địa đã chủ động mồ con.

Cha Bảo Bảo nghe vậy liền bỏ đũa xuống nói: Ta không đồng ý.

Nghe vậy cậu có chút ý buồn.

Mẹ cậu thì xoay qua nói: Bố nó à. Đây cũng là cơ hội cho nó mà.

Lão vẫn cương quyết, gương mặt vẫn không thả lỏng ra.

Lúc này Bảo Bảo nói: Dạ không sao đâu, con cũng chưa đồng ý với cô.

Nghe thế lão nắm chặt tay, nó là đứa hiểu chuyện nhất càng khiến lão đau lòng. Không phải lão không muốn con học mà là nếu làm như vậy nó sẽ rất ấp lực. Vả lại lão muốn hắn có một tuổi học trò hồn nhiền như bao người ngoài kia.

Sau đó mọi người cũng lại ăn cơm nhưng có vẻ nó không còn ngon nữa.

Xong bữa, Bảo Bảo đứng lên đi rửa bát, bố cậu tiến đến nói: Xong việc con gặp bố nhé!

Cậu cũng không biết là chuyện gì nữa nhưng cậu cũng gật đầu chỉ thị mình đồng ý.

Bảo Bảo tiến về phòng ngủ của bố mẹ, mở nhẹ cửa bên trong chỉ có bố. Cậu tiến vào nói: bố gọi con.

Lão chỉ hắn ngồi xuống nói: Con muốn học vượt cấp không.

Bỗng cậu cảm nhận được một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu khẽ nói: Dạ không đâu ạ, con thấy mình còn yếu lắm.

Cậu ta vừa dứt lời thì bố cậu ta nói: Không được nói dối, nhìn ta nói ra sự thật trong lòng mình đi. Là con trai phải biết đối diện chứ.

Nghe thế cậu ngước mắt lên nhìn và dõng dạc nói: Con muốn đi, con thật sự muốn mình ra trường sớm để giảm gánh nặng cho gia đình và thể hiện bản thân.

Nghe những lời nói đó, lão nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: Chỉ cần như vậy là đủ.