Chương 1: Cơn Ác Mộng Trong Trại Buôn Người
Thẩm Ân tỉnh dậy trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo. Mùi ẩm mốc và sự tĩnh lặng ngột ngạt bao trùm lấy mọi thứ. Cô mở mắt, nhưng mọi thứ trước mặt chỉ là một màn đêm mờ mịt.
"Đây... là đâu?"
Cô lẩm bẩm, giọng khàn khàn, khẽ đưa tay lên đầu và cảm nhận cơn đau nhói lan khắp nơi. Ký ức của cô như một bức tranh vỡ vụn, không thể ghép lại thành hình. Chỉ còn một cái tên duy nhất đọng lại trong tâm trí cô: "Thẩm Ân".
Đó là tên của cô sao?
Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa sắt nhỏ lọt vào căn phòng. Bên ngoài, tiếng la hét, tiếng xô xát và những lời mắng chửi vang lên không ngừng. Cô đứng lên, loạng choạng, đôi chân trần giẫm lên những mảnh vỡ của một chiếc ghế gãy.
"Mình là ai? Tại sao lại ở đây?"
Thẩm Ân cố gắng tìm câu trả lời trong tiềm thức, nhưng tất cả chỉ là sự trống rỗng. Cô bước đến gần khe cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài. Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra , vài người phụ nữ gầy gò, rách rưới đang giành giật thức ăn như những con thú hoang. Họ thậm chí còn cúi xuống ăn những mẩu thức ăn rơi vãi dưới đất.
"Con khốn, đưa cho tao!" Một người phụ nữ tóc rối bù, khuôn mặt đầy vết bầm gào lên, cố giật lấy miếng bánh cứng từ tay người khác.
"Không! Nó là của tao!" Người đàn bà kia nghiến răng giữ chặt, gương mặt căng thẳng như thể đó là điều duy nhất giúp cô ta sống sót.
Ồ.
"Đây là trại buôn người à?" Nhìn sơ qua cô đã đoán được tình hình của nơi thối rữa này, tranh giành sự sống, dẫm đạp lên nhau, còn nơi nào khác ngoài trại buôn người?.
Nhưng sao cô lại có những suy đoán ấy.
Rốt cuộc cô là ai?.
Thẩm Ân lặng lẽ quan sát.
Cô không hề có ý định tham gia, cũng không hề cảm thấy xót thương. Một sự tự tôn kỳ lạ trong cô hiện lên . Cô không giống họ. Cô không thể hạ mình tranh giành như vậy.
Tuy nhiên, cơn đau đầu dai dẳng không ngừng hành hạ khiến cô gần như mất kiên nhẫn, thầm chửi thề
Chết tiệt. đầu đau quá
Lông mày cô có chút nheo lại, tay sờ sờ lên thái dương như muốn giảm cơn đau ấy lại, nhưng cũng chẳn có tát dụng gì
Mặt cô có chút nhem nhuốc, như một con mèo, nhưng vẫn không thể nào che lấp đi gương mặt ngọc ngà với đôi mắt đặc biệt, một đôi mắt màu xám hiếm gặp
Bỗng, một tiếng thét chói tai vang lên khiến cô giật mình. Một người đàn ông cao lớn, với ánh mắt hung hãn, tiến về phía cô. Gã là một trong những kẻ cai quản nơi này.
"Mày còn đứng đây làm gì? Con chó vô dụng như mày muốn chết à?" Gã gầm lên, túm lấy cổ áo cô, lắc mạnh. "Nếu không mau làm việc, tao sẽ ném xác mày cho chó ăn!"
Thẩm Ân không nói gì, chỉ nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi môi khẽ nở một nụ cười hiền từ trong vô thức. Đó không phải là nụ cười của sự sợ hãi hay giận dữ, mà là một nụ cười kỳ lạ, khiến người đối diện cảm thấy khó chịu.
"Chậc... con khốn," gã buông tay, bất mãn quay đi, tiếp tục quát tháo những người khác.
Thẩm Ân ngồi xuống góc phòng, trên chiếc giường rách nát. Dù không nhớ được điều gì, cô vẫn cảm nhận được một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn ,một sự hiện diện nào đó như mách bảo cô . Cô không thuộc về nơi này.
Ở góc khác của căn phòng, một người phụ nữ ôm lấy đứa con nhỏ, gào khóc thảm thiết:
"Làm sao tôi có thể sống được đây? Con tôi... nó sẽ chết mất... Chúa ơi, xin hãy cứu chúng tôi!"
Những lời than khóc ấy như lưỡi dao cứa vào không gian ngột ngạt. Thẩm Ân khẽ nhắm mắt, nhưng không cảm thấy chạnh lòng. Cô chỉ cảm nhận được sự trống rỗng và một cảm giác quen thuộc mơ hồ. Tựa như cô đã từng trải qua những nỗi kinh hoàng này trước đây, nhưng không thể nhớ được.
Đôi mắt cô từ từ mở ra.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau cô:
"Mày có biết đau khổ là gì không?"
Thẩm Ân quay lại. Một người đàn ông lạ mặt bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua cô. Hắn không giống đám cai ngục thô lỗ. Bộ quần áo chỉnh tề và khí chất lạnh lùng cho thấy hắn là một kẻ buôn người, nhưng ở một đẳng cấp khác.
Hắn cúi sát lại gần mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám đang mang trong mình sự ngờ vực với người đối diện
"Mày có gương mặt rất đẹp, nhất là đôi mắt, nếu số tốt mày chắc đã trở nên nổi tiếng với đôi mắt này" hắn cười nhạt, "nhưng rồi mày cũng sẽ giống như đám người kia thôi. Chỉ là một món hàng để mua đi bán lại, có lẽ mày sẽ đáng giá hơn bọn chúng".
Cảm ơn.
Gương mặt lạnh lùng của hắn mang nét hoài nghi, vì đây là lần đầu tiên nghe được một lời cảm ơn còn là từ miệng của một người như cô
"Ngài Lin . Các vị khác đang đợi ngài" Một tên có vẻ là người của trại buôn người đang thông báo với người tên Lin này
Cô đã quan sát hắn rất kỹ, người này không giống với những người cô đã gặp ở trại, cô ước chừng hắn chỉ khoản 26 hay 27 tuổi, hắn không phải đẹp nhưng chắc chắn hắn không xấu , gương mặt nho nhã nhưng lại rất ít khi có biểu cảm.
Hắn liết cô :" Đừng chết quá sớm đấy".
Hắn quay đi, bỏ mặc cô với những lời nói lạnh lùng. Thẩm Ân siết chặt tay. Cô không biết mình là ai, nhưng có một điều chắc chắn , cô không phải là món hàng.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Một nhóm người bị dẫn ra ngoài, có lẽ là để "bán" đi. Không ai biết số phận của họ sẽ ra sao. Những tiếng khóc thét vang lên như xé nát bầu không khí.
Thẩm Ân đứng dậy, bước tới gần cửa sắt. Đôi mắt cô ánh lên sự kiên cường. Dù ký ức đã mất, cô biết mình không thể để số phận cuốn đi. Cô phải tìm ra sự thật về bản thân và tìm cách thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này.
Nụ cười hiền từ vẫn ở trên môi, nhưng giờ đây, nó mang một ý chí mãnh liệt. Thẩm Ân không phải là một con thú hoang. Cô là con người, và cô sẽ tìm cách sống đúng nghĩa là một con người.