Phần 1: Huyền Thoại Water Lee: Sức Mạnh Vượt Trội
Water Lee là một người đàn ông trong giới võ thuật được người đời ca tụng là bậc thầy võ thuật. Sinh ra trong một làng nhỏ, anh đã được dạy võ thuật từ khi còn rất nhỏ bởi một ông lão nổi tiếng trong vùng, người đã truyền lại cho anh những bí quyết võ thuật huyền bí. Tuy nhiên, điều làm cho Water Lee khác biệt chính là sức mạnh phi thường và khả năng chiến đấu vượt xa người thường.
Một ngày nọ, khi anh đi qua một khu rừng rậm, Water Lee bất ngờ gặp phải một con gấu khổng lồ. Thay vì hoảng sợ, anh nói: " bạn gấu ơi lại đây chơi với mình nào". Con gấu lao đến với một cú vồ mạnh mẽ, nhưng Water Lee chỉ dùng một tay, chặn lại cú tấn công mạnh mẽ ấy, anh hất tung con gấu lên cai 1 cách dễ dàng. Con gấu bị choáng váng vì cú hất tung của anh . Con gấu tấn công anh lần nữa anh nói: "muốn chơi tiếp hả cưng" và anh đã phản công gấu bằng cách một tay anh giữ con gấu, tay còn lại anh thực hiện một cú ném giống như võ Judo
(Judo là một môn võ thuật Nhật Bản, tập trung vào kỹ thuật ném, khóa và kiểm soát đối thủ. Mục tiêu của Judo là đánh bại đối thủ bằng cách sử dụng sức mạnh của họ hoặc kỹ thuật để đưa họ xuống đất, giữ họ lại hoặc buộc họ đầu hàng. Judo cũng chú trọng vào nguyên lý "sử dụng ít sức lực nhất nhưng đạt hiệu quả cao nhất) khiến cho con gấu mệt mỏi, choáng váng, nó phài lùi lại không dám tấn công nữa.
Kể từ đó, Water Lee trở thành một huyền thoại trong giới võ thuật, được biết đến như người có thể đấu tay đôi với bất kỳ loài động vật nào, từ gấu cho đến sư tử. Một lần, anh còn đối đầu với một con sư tử mạnh mẽ ở giữa sa mạc. Với những cú đấm và kỹ thuật võ thuật điêu luyện, Water Lee đã khiến con sư tử phải khuất phục dưới tay mình. Điều này khiến anh trở thành một nhân vật huyền thoại, được người đời ngưỡng mộ và ca ngợi.
Anh sở hữu sức mạnh vượt trội, Water Lee có 1 chút cáo khỉnh, thông thái, có chút tinh nghịch, và anh cũng biết dụ dỗ kẻ địch, nhưng anh không bao giờ sử dụng sức mạnh của mình để áp bức hay tỏ ra kiêu ngạo. Thay vào đó, anh dùng sức mạnh ấy để bảo vệ những người yếu thế và duy trì sự bình yên cho thế giới xung quanh. Và từ đó, tên tuổi của Water Lee trở thành biểu tượng của sức mạnh, sự kiên cường và lòng nhân ái.
Phần 2 Cuộc Đối Đầu Giữa Water Lee Và Cơn Bão
Khi Water Lee đang tận hưởng sự bình yên của khu rừng, một đợt bão dữ dội bất ngờ xuất hiện. Cơn bão này mạnh mẽ đến mức khiến mọi người trong làng phải hoảng loạn, nhanh chóng tìm nơi trú ẩn. Những cơn gió mạnh như muốn cuốn bay mọi thứ, cây cối nghiêng ngả, và bầu trời chìm trong màu đen tối tăm. Mặc dù Water Lee có thể đấu tay đôi với cả gấu và sư tử, nhưng cơn bão này là một thử thách mà ngay cả anh cũng không thể đối mặt bằng sức mạnh cơ bắp, hay võ thuật.
Không thể đứng yên nhìn cơn bão tàn phá mọi thứ, Water Lee quyết định tìm cách để đối phó. Anh lập tức lao vào nhà mình, nhanh chóng tìm các vật liệu có sẵn trong nhà như là: gỗ, đá và những tấm ván chắc chắn,... để gia cố cửa sổ và cửa ra vào. Mặc dù thế, cơn gió mạnh đến mức khiến những tấm ván rung lắc và có thể bị thổi bay bất kỳ lúc nào.
Nhưng Water Lee không dừng lại. Anh liền chạy ra ngoài, nhìn thấy những cây cối xung quanh như đang bị cuốn đi. Anh nắm lấy một cây cột lớn, dùng sức mạnh siêu phàm của mình để đóng chặt nó vào mặt đất, tạo ra một hàng rào bảo vệ cho ngôi nhà và khu vực xung quanh. Những cơn gió mạnh vẫn cứ tiếp tục mạnh mẽ, nhưng anh không thể để chúng phá hủy nơi mình sinh sống.
Anh nắm lấy một chiếc dây thừng dài, anh liền quấn quanh những cây lớn gần đó, tạo thành một mạng lưới bảo vệ để giảm bớt sức ép của gió. Bằng sự kiên trì và kỹ thuật tuyệt vời, Water Lee tạo ra một hệ thống mà dù gió có mạnh đến đâu, nó vẫn không thể phá vỡ hoàn toàn.
Cuối cùng, sau nhiều giờ làm việc không ngừng nghỉ, Water lee đã hoàn thành việc chặn gió và bảo vệ được ngôi nhà. Cơn bão vẫn tiếp tục hoành hành ngoài kia, nhưng trong khu vực mà anh bảo vệ, mọi thứ vẫn được giữ an toàn. Mọi người trong làng nhìn vào anh với ánh mắt ngưỡng mộ, không chỉ vì sức mạnh thể chất mà còn vì khả năng kiên cường và trí tuệ chiến lược vượt trội của Water Lee.
Phần 3 Water Lee: Anh Hùng Của Làng
Sau khi cơn bão qua đi, nước mắt của những người dân trong làng lăn dài trên má, họ biết rằng chính nhờ vào lòng dũng cảm và sự nỗ lực không ngừng của Water Lee, họ đã được cứu sống trong khoảnh khắc sinh tử đó. Anh không chỉ là một chiến binh mạnh mẽ, mà còn là người hùng bảo vệ cộng đồng khỏi những thảm họa thiên nhiên.
Phần 4 Water Lee: Mối Nguy Hiểm Bất Ngờ
Khi Water Lee nghĩ rằng mình đã chiến thắng cơn bão, anh không ngờ rằng một mối nguy hiểm khác đang chực chờ sẵn. Sau khi bảo vệ ngôi nhà và khu vực xung quanh, anh đứng thở hổn hển, anh chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở sau gáy. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cảm thấy toàn thân nặng nề, mắt mờ đi, và bất tỉnh.
Phần 5: Cuộc Đấu Với Bóng Tối
Khi tỉnh lại, Water Lee phát hiện mình đang nằm trong một không gian hoàn toàn lạ lẫm. Anh ngẩng đầu lên và nhận ra mình đang ở trong một nhà kho tối tăm, vách tường xung quanh đầy bụi bặm và những chiếc thùng gỗ cũ kỹ. Cánh cửa duy nhất dẫn ra ngoài được khóa chặt, và ánh sáng duy nhất đến từ một khe hở nhỏ trên mái nhà kho. Anh cảm thấy mạch máu trong cơ thể mình vẫn còn rã rời, và trí óc anh chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh cố gắng đứng dậy, anh cảm nhận sự mệt mỏi tràn ngập trong cơ thể. Tuy nhiên, tinh thần của anh vẫn kiên cường. Anh biết rằng việc mình bị tấn công không phải là sự ngẫu nhiên, mà có mục đích. Anh bắt đầu quan sát xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ai là kẻ đã hạ gục mình và tại sao.
Một lúc sau, một bóng người xuất hiện từ trong bóng tối. Đó là một người đàn ông lạ mặt, cao lớn, với bộ đồ chiến đấu đen xì, mặt che kín bởi một chiếc mặt nạ. Người này đứng trong im lặng, nhìn Water Lee với ánh mắt lạnh lùng, không một chút cảm xúc. Anh ta đưa tay lên, và từ trong bóng tối xuất hiện một vài tên tay sai khác, tất cả đều im lặng, tạo nên một không khí nặng nề.
"Ngươi không thể cứu cả thế giới chỉ bằng sức mạnh của mình," người đàn ông nói, giọng trầm và sắc lạnh. "Và bây giờ, ngươi sẽ phải trả giá."
Anh cảm thấy sự nguy hiểm đang đến gần. Anh chưa bao giờ gặp phải kẻ nào có thể khiến anh phải lo sợ, nhưng cảm giác trong không khí này khiến anh cảnh giác hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu tìm cách phá vỡ sự im lặng, nhưng trước khi anh có thể hành động, người đàn ông lạ mặt nói tiếp: "Đừng vội làm gì. Ngươi sẽ không thể thoát được."
Những tên tay sai bắt đầu tiến lại gần, nhưng anh không hề hoảng sợ. Anh tập trung, cố gắng nhớ lại mọi kỹ thuật và chiến thuật mà mình đã học được trong suốt cuộc đời. Anh biết rằng dù đang ở trong một tình huống nguy hiểm, chỉ có sự bình tĩnh và trí tuệ mới có thể giúp anh thoát khỏi đây.
Bằng tất cả sức lực và sự kiên trì, ann bắt đầu tìm cách giải thoát. Anh biết rằng điều quan trọng không phải là sức mạnh, mà là việc hiểu rõ kẻ thù và tìm ra điểm yếu của chúng. Câu chuyện này mới chỉ bắt đầu, và Water Lee hiểu rằng cuộc chiến này sẽ là một thử thách lớn hơn tất cả những gì anh đã trải qua.
Khi Water Lee nhận ra mình không thể chần chừ thêm, anh quay sang một góc của nhà kho, nơi những món vũ khí cũ kỹ đang được để vứt bừa bãi. Một đôi liềm dài, vũ khí mà anh đã quen thuộc từ khi còn là đệ tử của ông lão võ sư, nằm giữa các thùng gỗ. Đôi liềm này có một thiết kế đặc biệt, với cán dài vừa tay, có thể ôm chặt vào cánh tay của anh mà không bị tuột ra trong bất kỳ tình huống nào. Anh đã luyện tập với đôi liềm này suốt nhiều năm, và cảm giác chúng trong tay anh luôn mang lại sự tự tin tuyệt đối.
Ngay lập tức, anh chộp lấy đôi liềm, cảm nhận sự linh hoạt và sức mạnh tiềm ẩn trong chúng. Những chiếc liềm này không chỉ là vũ khí chiến đấu, mà còn là biểu tượng của sự kiên cường và sự tinh tế trong chiến thuật của Water Lee. Anh không chỉ tấn công bằng sức mạnh, mà còn sử dụng sự linh hoạt và nhanh nhẹn để đối phó với mọi tình huống.
Người đàn ông lạ mặt vẫn đứng im, như thể đã đoán trước được hành động của Water Lee. Nhưng khi thấy anh vung đôi liềm, hắn run sợ, water lee nói: " thôi nào trông đôi mắt ấy kìa lúc nãy còn hầm hồ lắm mà sao giờ lại như vậy chứ!" Trong một chuyển động mượt mà và nhanh như chớp, Water Lee lao đến, vung liềm theo một đường chéo sắc bén. Đôi liềm cắt ngang không khí, và chỉ một chiêu thôi, kẻ địch đã phải lùi lại, phòng thủ không kịp.
Kẻ lạ mặt nhanh chóng rút kiếm để chống trả, nhưng Water Lee đã quá quen với việc đối phó với những kẻ sử dụng vũ khí dài. Anh xoay người một cách điêu luyện, dùng một trong hai liềm để đánh bật kiếm của đối thủ ra xa. Trong khoảnh khắc đó, hắn không thể phòng ngự kịp thời, và Water Lee đã nhanh chóng tung ra một đòn tấn công mạnh mẽ. Đôi liềm của anh cắt ngang vào không khí, tạo ra một vết cắt mạnh mẽ, làm tên đối thủ ngã lăn ra đất.
Không dừng lại, Water Lee ngay lập tức quay lại, dùng đôi liềm để chặt đứt các sợi dây xung quanh cánh cửa nhà kho, nơi mà kẻ lạ mặt đã khóa chặt. Anh ra sức vung vũ khí, không cho kẻ thù có cơ hội kịp trở tay. Cánh cửa lớn của nhà kho bật mở với một cú đập mạnh, và trong nháy mắt, Water Lee lao ra ngoài, thở hổn hển nhưng không hề dừng lại.
Bây giờ, anh đã ra khỏi cái bẫy này, và dù không biết kẻ thù là ai hay mục đích của chúng là gì, Water Lee không thể để mình bị bắt lại. Anh phải tìm cách tìm hiểu thêm về tổ chức này và đối phó với họ trước khi họ kịp gây ra thêm nhiều tổn hại.
Lúc này, anh không chỉ là một võ sĩ mạnh mẽ, mà còn là một chiến binh thông minh, luôn giữ được sự bình tĩnh và sắc bén trong mọi tình huống nguy hiểm. Câu chuyện của Water Lee giờ đây không chỉ là cuộc chiến với thiên nhiên hay động vật hoang dã, mà là một cuộc đấu tranh với những thế lực tối tăm và bí ẩn, những kẻ muốn lợi dụng sức mạnh của anh vì mục đích xấu.
Phần 6 Thế giới song song
Khi Water Lee lao ra khỏi nhà kho, anh cảm nhận ngay sự khác biệt của môi trường xung quanh. Dù chỉ là một con phố nhỏ, nơi này lại mang một cảm giác rất kỳ lạ đối với anh. Với đôi liềm vẫn chắc chắn trong tay, anh đứng lặng nhìn xung quanh, không thể lý giải được cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng.
Đường phố trước mặt anh trông rất bình thường đối với mắt người bình thường – những căn nhà cũ kỹ, những chiếc đèn đường mờ ảo, và những bóng người đi lại trong yên lặng. Nhưng đối với Water Lee, mọi thứ đều có gì đó không ổn. Không khí có vẻ ngưng trệ, như thể thời gian ở đây bị kẹt lại, không thể tiếp tục chảy như nó vốn có. Dù ánh sáng đèn phố vẫn le lói, nhưng có một cảm giác lạnh lẽo và u ám lan tỏa khắp nơi.
Con phố này không giống bất kỳ nơi nào mà anh từng đến. Mọi thứ dường như được xây dựng theo một trật tự kỳ lạ, các tòa nhà có hình dáng bất đối xứng và màu sắc nhạt nhòa, như thể chúng được tạo ra bởi một bàn tay không quen thuộc với thiết kế thực tế. Những tấm biển cửa hàng không ghi tên thương hiệu nào mà chỉ là những ký tự khó hiểu, như thể chúng đã tồn tại từ rất lâu và bị lãng quên.
Water Lee không thể bỏ qua cảm giác rằng nơi này không phải là thế giới mà anh đang sống. Mọi thứ như bị vặn vẹo, biến dạng và có một sự huyền bí nào đó đan xen giữa thực và ảo. Anh tiến bước, đôi mắt sắc bén quan sát mọi thứ xung quanh, cảm nhận được một mối nguy hiểm vô hình đang rình rập, dù không rõ từ đâu đến.
Khi bước đi, anh nhận thấy những bóng người trên đường phố, nhưng họ không giống như những người bình thường. Họ di chuyển một cách chậm rãi, mắt họ nhìn về phía trước nhưng như thể không hề nhận ra sự hiện diện của anh. Những người này không nói chuyện với nhau, họ đi ngang qua Water Lee mà không để lại bất kỳ dấu hiệu gì. Điều này làm anh cảm thấy như thể mình đang lạc vào một thế giới song song, nơi những người dân không phải là con người thật sự, mà là những hình bóng mờ ảo, vô hồn.
Cảm giác kỳ quái càng dâng lên khi anh nhận ra một điều nữa – những con phố không hề có lối ra rõ ràng. Dù anh bước đi, con phố cứ kéo dài vô tận, như thể anh đang bị mắc kẹt trong một mê cung không có lối thoát. Thật sự, Water Lee không thể xác định được mình đang ở đâu, và điều này khiến anh càng thêm cảnh giác.
Bất chợt, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau, như thể có ai đó đang gọi tên anh. Water Lee quay lại, đôi liềm trong tay nắm chặt hơn, sẵn sàng ứng phó với mọi mối đe dọa. Anh không hề hoảng sợ, nhưng trong lòng anh biết rằng nơi này không phải là nơi mình có thể yên ổn. Đây là một thế giới mà ngay cả anh cũng chưa từng hiểu hết, và mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Không gian xung quanh bắt đầu trở nên tối tăm hơn, ánh sáng từ những chiếc đèn phố dần mờ đi, và bóng tối bao trùm lên con phố kỳ lạ này. Water Lee bắt đầu nhận ra rằng, để thoát khỏi nơi này, anh sẽ phải đối mặt với những thử thách vượt xa sức mạnh thể xác mà anh từng biết. Cảm giác lạ lẫm này khiến anh càng thêm quyết tâm: phải tìm ra sự thật về nơi này, và nếu có ai hoặc thứ gì đe dọa, anh sẽ không ngần ngại đối mặt với chúng.
Phần 7: Cuộc Chiến Với Kẻ Xâm Lược Từ Bóng Tối
Khi Water Lee tiếp tục di chuyển qua con phố kỳ lạ, một cảnh tượng khiến anh phải dừng lại ngay lập tức. Những người dân đang vội vã chạy tán loạn, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Họ không còn bình tĩnh như trước, mà thay vào đó là sự hoang mang, sợ hãi tột độ. Một số người lao vào các ngôi nhà, đóng chặt cửa lại, trong khi những người khác tìm cách chạy đi, nhưng con phố này dường như không có lối thoát rõ ràng.
Điều gì đó rất tồi tệ đang xảy ra, và ngay khi anh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, mắt anh bỗng nhiên bị thu hút về phía xa. Đằng xa, qua những tòa nhà u ám và mờ mịt, một đám xâm lược đang tiến lại gần. Họ không giống bất kỳ kẻ thù nào mà Water Lee từng đối mặt trước đây. Đây không phải là những chiến binh thông thường, mà là một đội quân kỳ quái, với trang phục đen tối và vũ khí kỳ lạ.
Đám xâm lược đó di chuyển đều đặn, bước đi không vội vàng nhưng đầy quyết tâm. Trên đầu họ là những chiếc mũ bảo hiểm lớn, che khuất hầu hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực ánh lửa. Vũ khí của họ không phải là những thanh kiếm hay súng như thường thấy, mà là những cây gậy dài phát ra ánh sáng lạnh lẽo, như thể chúng có thể xé tan không khí xung quanh.
Water Lee cảm nhận rõ ràng rằng đây là mối đe dọa nghiêm trọng, một cuộc tấn công không thể xem thường. Anh đứng thẳng, đôi liềm trong tay sẵn sàng chiến đấu, nhưng cũng nhận ra rằng đối phó với đám xâm lược này không phải là điều dễ dàng. Mặc dù sức mạnh và kỹ năng của anh không thể bị đánh giá thấp, nhưng những kẻ này không giống như những đối thủ thông thường mà anh từng gặp. Họ có một vẻ ngoài bí ẩn, và sự sợ hãi của người dân cho thấy rằng đám xâm lược này không chỉ mạnh mẽ về thể chất, mà còn có một sức mạnh kỳ bí nào đó mà anh chưa hiểu hết.
Mắt của Water Lee lóe lên một tia quyết tâm. Anh không thể đứng yên nhìn nơi này bị xâm lược và hủy diệt. Không chỉ vì lòng yêu mến đối với người dân, mà vì anh biết rằng, nếu không ngừng lại kẻ thù này ngay từ đầu, mọi thứ anh đã bảo vệ sẽ trở thành tro tàn. Hơn nữa, anh cảm nhận rằng đám xâm lược này có liên quan đến thế lực tối tăm mà anh cảm thấy từ trước. Mọi thứ dường như liên kết với nhau, và anh phải đối mặt với chúng ngay bây giờ.
Anh bước ra từ bóng tối của những tòa nhà, đôi liềm của anh vung lên, chuẩn bị lao vào trận chiến. Cảm giác lạ lẫm của nơi này giờ đây không còn là điều quan trọng nữa – điều quan trọng là bảo vệ những gì anh yêu quý, và đánh bại những kẻ xâm lược này.
Đám xâm lược dường như nhận ra sự hiện diện của anh, khi một trong số chúng ra lệnh cho đội quân dừng lại và hướng về phía Water Lee. Một trong số chúng, một kẻ đứng đầu với bộ giáp đen bóng, rút ra một cây gậy phát sáng và tiến về phía anh. "Ngươi là ai?" hắn hỏi, giọng nói lạnh lùng và đầy đe dọa.
Water Lee đáp rằng: " ta là người của công lý ta đến đây để trừng trị kẻ nào dám cướp đi sự hòa bình của khu phố này" anh nâng cao đôi liềm, chuẩn bị cho cuộc đối đầu. Đây là khoảnh khắc mà anh biết mình sẽ phải chiến đấu không chỉ vì mình, mà vì tất cả những người vô tội mà đám xâm lược này đang đe dọa. Trận chiến sắp bắt đầu, và Water Lee hiểu rằng đây sẽ là một thử thách khó khăn, nhưng anh không thể lùi bước.
Water Lee tấn công, đôi liềm vung lên một cách điêu luyện. Anh lao vào đám quân xâm lược, một cơn gió lướt qua. Đối với Water Lee, mỗi bước đi đều là một bước chiến thắng, và mỗi cú vung liềm là một cú kết liễu. Đám xâm lược không thể ngờ rằng sẽ phải đối mặt với một người mạnh mẽ như thế này.
Một tên lính xâm lược, tự tin đứng chắn trước mặt anh, vung cây gậy sáng loáng lên như thể muốn tạo dáng. Nhưng Water Lee, với một nụ cười khinh bỉ, xoay người và lao về phía hắn với tốc độ như tia chớp. Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã bị vung liềm đánh bật ra khỏi đường, nằm vật vã trên mặt đất, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Cứ thế mà đi nhé, mệt mỏi lắm," Water Lee thì thầm như một lời khuyên thân thiện, dù không ai nghe thấy.
Những tên còn lại hoảng hốt, cố gắng tập trung tấn công, nhưng mỗi lần họ vung vũ khí, Water Lee đều dễ dàng né tránh và phản công, khiến đám quân xâm lược hoang mang tột độ. Một tên xông lên từ phía sau, nhưng chỉ ngay sau khi Water Lee quay lại, hắn đã bị liềm đánh văng ra ngoài với một cú xoay người đầy phong cách, giống như một pha đỡ bóng điên cuồng trong một trận đấu thể thao.
"Các ngươi không học được trò này đâu!" Water Lee vừa mỉm cười vừa nói, cảm giác như đang tham gia một cuộc thi vui vẻ hơn là chiến đấu. "Ai lại đi chiến đấu với người đã từng vật lộn với gấu và đấu tay đôi với sư tử cơ chứ?"
Cuối cùng, một tên đứng đầu đám quân xâm lược – kẻ mặc bộ giáp đen sáng bóng – không thể chịu đựng được nữa, vội vã ra lệnh cho đồng đội rút lui. "Đây là một tên quái vật thực sự!" hắn gầm lên, giọng đầy sợ hãi.
Water Lee đứng thẳng, nhìn theo bóng dáng những kẻ thua cuộc đang bỏ chạy. Anh tựa đôi liềm lên vai, cười khẽ một cách tự mãn. "Cảm ơn vì đã làm tôi có một buổi tập luyện thú vị," anh nói, rồi tiếp tục bước đi trong ánh sáng mờ ảo của con phố kỳ lạ, chẳng để ý đến sự hoang mang còn sót lại trong đám xâm lược.
Một lần nữa, anh đã chiến thắng – không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì sự vui vẻ trong chiến đấu mà anh mang lại.
Phần 8 Con Đường Bí Ẩn
Sau khi trận chiến với đám quân xâm lược kết thúc, Water Lee đứng giữa con phố, đôi liềm trong tay vẫn đầy kiêu hãnh, hơi thở đều đặn như thể anh vừa hoàn thành một buổi tập luyện. Những tên lính còn lại đã bỏ chạy, và sự yên tĩnh đã bao trùm khung cảnh. Tuy nhiên, khi anh chuẩn bị bước tiếp, một bóng người lạ bất ngờ xuất hiện từ bóng tối của một con hẻm.
Người này mặc trang phục tối màu, khuôn mặt che kín bằng một chiếc mũ rộng, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, ánh lên sự kiên định và quyết đoán. Anh ta bước lại gần Water Lee, không có vẻ gì lo lắng dù mới chứng kiến sự tàn phá mà Water Lee vừa gây ra.
"Ngươi thật mạnh," người lạ nói, giọng điệu trầm ổn nhưng đầy ẩn ý. "Không phải ai cũng có thể đánh bại được đám xâm lược kia."
Water Lee nhìn người đó, không vội trả lời, chỉ im lặng quan sát. Anh đã quen với những người xuất hiện sau một trận chiến, đặc biệt là những người có ý đồ không rõ ràng.
"Ta đến từ một tổ chức… đặc biệt," người lạ tiếp tục, không hề có vẻ sợ hãi trước sự im lặng của Water Lee. "Một tổ chức sát thủ, nơi chỉ những người mạnh mẽ mới được chấp nhận. Và ta tin rằng ngươi sẽ là một tài sản quý giá đối với chúng tôi."
Water Lee nhíu mày. Một tổ chức sát thủ? Anh đã nghe nói về những nhóm như thế, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cơ hội gia nhập.
"Ngươi có thể gia nhập chúng tôi," người lạ nói, mắt lóe lên sự thuyết phục. "Chúng tôi sẽ đào tạo ngươi để trở thành một trong những sát thủ mạnh nhất. Và sau đó, chúng tôi sẽ hậu tạ ngươi, không chỉ bằng tiền bạc, mà còn bằng sức mạnh mà ngươi sẽ có được. Chỉ cần ngươi sẵn sàng."
Water Lee suy nghĩ một lúc, không phải vì anh thiếu tự tin mà vì anh luôn tự hỏi liệu có những thế lực khác ngoài mình có thể kiểm soát được. Nhưng rồi anh cười, một nụ cười nhẹ nhàng, pha chút hài hước.
"Nghe cũng thú vị đấy," anh nói, đôi liềm vẫn gác trên vai, "Nhưng tôi chỉ tham gia nếu tổ chức này có thể đảm bảo rằng tôi sẽ được chiến đấu với những kẻ thú vị. Và ai biết, có thể chúng ta sẽ có một chút… niềm vui trên đường."
Người lạ mỉm cười, nhận thấy rằng Water Lee không phải là kẻ dễ bị lừa dối. "Chúng tôi có thể hứa với ngươi, ngươi sẽ gặp những thử thách xứng đáng với sức mạnh của mình. Và có thể, ngươi sẽ tìm thấy điều gì đó quý giá hơn cả sức mạnh."
Water Lee gật đầu, không nói gì thêm. Anh đã quyết định. Một con đường mới lại mở ra trước mắt, và dù gì đi nữa, thì cuộc sống của anh luôn luôn là những cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ.
Hết tập 1.