Chereads / UNTitled,TaeYin1732725746 / Chapter 1 - cậu

UNTitled,TaeYin1732725746

TaeYin
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 48
    Views
Synopsis

Chapter 1 - cậu

Chương 1: Haizzz

"Dừng, dừng… Thả tao ở đây, dưới cây si này này."

"Hết tiền rồi, phắn xuống"

"Ê Huỳnh, bọn lớp mày kia đúng không, thôi đi đi"

"Uừ mai gặp"-Huỳnh liền phóng đi, tôi- Trương Ánh Nguyên thấy ngay Thạch Anh, Hoàng Thạch Anh- bạn thân nhất. Nhìn lại thì đã học cùng nhau đến hơn chục năm rồi, từ hồi bọn tôi còn chùi mũi chưa xong cơ, hồi đó cũng ghét nhau lắm, chí chóe suốt, đang yên đang lành thì chúng tôi thân nhau từ lúc nào không hay. Vậy mà giờ nhìn lại bọn tôi đã mỗi người một ngả…

" Kinh..Nguyên nay được zai trở đấy. Ơ mà Phạm Minh Huỳnh đấy đúng không? Tưởng mày ghét nó lắm mà"

"Biết sao được, giờ tao với nó học chung lớp rồi đấy, trông…cũng ưa nhìn mà nhỉ, hay tao hốt luôn nhỉ"

"Thôi xin người, tao mách Quốc Ân của mày giờ"

"Ơi nhắc tao à"- Ngoảnh lại thằng Ân nó đứng sau lúc nào không hay. "Đến rồi thì vào thăm trường thắm lớp kìa, ngoài này chờ ai à?". Thì là thế, cả tôi, Thạch Anh, Ân và Minh Huỳnh đều học chung cấp 2, Ân nó ngồi đằng trước tôi còn Minh Huỳnh thì lớp bên cạnh, vì lúc đó Huỳnh nó đào hoa lắm, 2 mét là đến chục em nên tôi mới không ưa nó như Thạch Anh nói, vậy mà thế nào hôm nhận lớp ở trường mới tôi với Huỳnh chung trường chung lớp, còn Thạch và Ân cũng không thoát số phận đó.

"Không, chờ mày thôi…đùa đấy. Thế mày ngoài này chờ ai hả Ân, Bảo Linh à"-Nhắc mới nói, Bảo Linh là nhỏ mà tôi ghét số 1 trong lòng suốt 4 năm học, vì nó hay chơi cầu cùng thằng Ân nên tôi mới trể xuông thế thôi.

Nay khai giảng đầu năm lớp 10, trùng hợp thế nào lại gặp nhau, cả bọn cũng chỉ cùng mục đích là về trường gặp nhau lấy cớ mà đi chơi, chứ tầm này trường lớp gắn bó gì nữa.

Cảm xúc lâng lâng mà bâng khuâng đến vậy rồi…

Chiều, tôi lại phải vác cái thân đến lớp học. Ôi trường có 4 tầng cớ sao mỗi lớp tôi ở tầng 3 dãy đó, mệt mỏi làm sao khi khoảnh khắc chơi bời chỉ vừa vụt tắt là chúng tôi lại lao đầu vào học, nghĩ đến những buổi chiều oi ả, ngập khói xe cộ cùng với cái nắng xuyên da dát thịt mà…

"Này phấn chấn lên xem nào"

"Ơ Anh Thư này, tao sắp chết ngất đây này". Đó là nhỏ Anh Thư, nhỏ này chính là đứa mà Thạch Anh ghét nhất, cũng là lớp trưởng cấp 2 của tôi và giờ vẫn vậy, sao lại có duyên đến thế chứ lẹ.

"Sáng mày cũng về trường đúng không, tao thấy mày rồi nhưng đi cùng bạn nên thôi. Mà nay ghê ha, đi cùng xe cả anh Huỳnh cơ đấy"

"Anh gì cơ… AÀ thì sáng tao cũng thấy mày, mày cũng đi với bọn kia rồi nên thôi"

" Anh Huỳnh chứ anh gì nữa, nhắc tên làm tao nhột lãy giờ"

" Chắc do ngứa mới nhột đó Huỳnh" vừa nói được câu thằng Huỳnh nó lại vụt phát xuống dưới rồi. Tự nhiên nó cứ thoáng qua thế này tôi lại thấy nó trông cũng được được… thì… cũng.."RENGGG- haizz vào lớp rồi, hè cũng thế mà trôi đi, lại năm học căng go nữa đến.

( Còn tiếp )

Chương 2: Tao bảo nè…

Tít tít tít…

"Vừa chạm vào máy nên nó tắt,thế lãy…"

"Tao bảo là, sao mày gạ được thằng Huỳnh chở hay vậy, thấy tối qua còn than có cái bóng đèn Anh Thư mà? Mà thôi, thế mấy sáng ở cùng với người ta có dui khum?"

"Ờ thì là sáng hôm đấy.."- Sáng đấy bọn tôi đi tổng duyệt khai giảng, sinh tồn trên chiếc chảo của trường có khi còn mệt hơn cả việc đi học vào nửa trưa, nóng dã man, đứng trên sân khấu mọi người nói vẫn nói, việc của ai thì người đấy vẫn làm, còn mình nắng thì vẫn cứ xuyên qua cây để gặp tôi, chói mắt tôi liền núp sau một đứa con trai cao to đứng trước, nó liền quay ngoắt ra sau khó chịu và bảo " Gì vậy, mày có vấn đề à,..". Nghe đến thế là mọi thứ trong đầu tôi đã loãng hết ra, cáu quá đang định phản lại thì " Đây để tao che". Uôi là Huỳnh, nói thật nó chỉ cao hơn tôi có cái đầu, vậy mà khoảnh khắc đó cảm giác như cả búc tường biết đi đang đứng trước mặt tôi làm mát hết đi cảm giác cáu giận. Có lẽ vì đang nóng vào mát nhanh quá mà tôi bị cảm nắng thật rồi.

" Đó xong bọn tao định hẹn.." Ting Ting " À chờ tí tao nghe điện"

" Cho 2 giây xuông nhận trà gái ơi."

"Đâu đứng đâu, à thấy rồi. Kinh nay Quốc Ân đi chơi với gái về còn nhớ đến tao cơ đấy"

"Nói ít thôi. Này bạn thấy chiến mã mới của tôi thế nào. Lên xe anh chở chú chơi 1 vòng"

" Ơ uống nước thôi à, thế vẫn như cũ nhóe"

" Muộn rồi, con gái con đứa đi đâu nữa. Mà ngồi xuống bố hỏi chuyện, sao sáng hẹn đi chơi mà chuồn với mẻ Thạch Anh hả"

" Thì nó kéo tao thôi hihi, mà lâu lắm rồi sao nay lại nhớ mà mua nước cho tao thế?". Nói thế thôi đi cùng Thạch Anh là một phần với lại tôi cũng hơi ngại, không hiểu sao lại như vậy nữa. Thực ra hồi trước tôi cũng chẳng ưa nó tí nào, trông chiều cao đã khiêm tốm mà lại còn phúng phính nữa. Thế mà lên lớp 9 thằng này thay đổi ba trăm sáu mươi độ, khiến ai cũng ngạc nhiên. Năm đó tôi được xếp ngồi một tổ rất chi ưng ý, 2 nữ 4 nam, trong đó có 1 cặp rồi nên không nói, còn 4 chàng còn lại thì chiều tôi hết mực, vì thế mà một số khoa khôi theo nhóm của lớp khá bàn tán về tôi, nhưng thực chất chỉ có đúng 1 người thổi lộ thức tôi. Huỳnh là đứa gán ghép tôi nhiều nhất, cũng là người chiều tôi cưng tôi nhất, hơn nữa cũng vì thế mà tôi chai lì luôn với những hành động đấy, đôi khi tôi chợt nghĩ có khi nào Ân nó thích mình, và rất nhiều người mách tôi thế, nhưng đôi khi nhìn thoáng ra thì thằng này nó đối xử với những bạn thân của nó đều thế nên tôi nghĩ có lẽ là do Ân quý bạn thôi. Hai luồng suy nghĩ vậy không khác nào như hai cục nam châm trái chiều luôn đưa tôi về hai chiều. Do vậy hôm nay nó mua nước cho tôi cũng chẳng lạ gì, mà đầu óc tôi hệt một chiếc la bàn quay nhiều hướng nên mới buộc miệng mà tò mò hỏi.

" À thì..ờm thấy nay mát mát nên nói thế, chứ rủ mày đi chơi rồi mày soạn sửa có sáng mai cũng không xong. Thấy Thạch nó kể sáng trường mặc áo dài xong mày than mệt hả, giờ đầu óc về lại mặt đất chưa cháu?"

"Ê tao bảo nè… thật ra …"

Cùng lúc Ân cũng lúng túng quay ngoắt sang tôi lấp bấp "Tao… thích m…"

" Tao thích thằng Huỳnh"

( Còn tiếp )

Chương 3: Hả

" Tao thích thằng Huỳnh"

"Hả"

"Mày hả gì Ân. À đâu từ từ mày thích ai cơ"

"Ừ thì.. chẹp. Tao bảo là tao thích một em trường cũ mình ý…"

" Ò, ai vậy, nói đi, tò mò vãi." Hẳn là thế, và chắc chắn là thế rồi, tôi đã nghĩ chỉ là Quốc Ân nó tốt với bạn nó mà, nhưng… sao biết nó thích người khác khác mà cứ hụt hẫng kiểu gì ý.

" Thôi mẹ trẻ lên xe đi, con đèo về"

Phải làm sao đây, thôi tối nay coi như bỏ rồi, tôi không thể ngừng vui mừng vì được Huỳnh nó chở, cũng không thể ngừng suy nghĩ về Ân, dù như nào nhưng tôi cũng thực sự hiểu rằng về Quốc Ân thì tôi chỉ là tò mò trên cương vị là một người bạn…

" Giật mình… cái thằng này mày phải gọi tao trước chứ Huỳnh"

"Gọi rồi gọi rồi ạ, ấm đầu hay gì mày có thèm nghe tao đâu, gọi khản giọng từ dưới cầu thang rồi mà. Mày ấm đầu thật rồi Ngân ạ, bình thường thấy toàn ới tao mà nay lại tự sách đồ lên, thôi đưa đây rồi phắn lên nhanh."

Ui người đâu mà vừa đẹp vừa tinh tế thế này, đúng là bức tường chắn nắng biết đi của tôi, tôi chỉ xách cái bộ chổi lau nhà của lớp lên thôi, do nhiều lần chỉ đạo mọi người rồi nên nay đi qua thì mang lên luôn, vậy mà Minh Huỳnh nó cứ như đọc thấu suy nghĩ mình vậy.

Mà công nhận học buổi chiều mệt thật ý, chuông reo tiếng nào coi như là cần phòng y tế gấp tiết đó, sống sót thế nào mà cũng vượt được đến tiết cuối, là tiết sinh hoạt của cô chủ nhiệm. Giờ đang là tuần đầu tiên của năm học nên cô bổ sung thêm các cán bộ lớp, đến đoạn cô nhẩm miệng "Bí thư của lớp thì.." trong lòng tôi nghĩ chắc rằng vị trí đó là thuộc về tôi rồi vì hiện tại tôi chỉ làm thư kí lớp thôi, nhưng cô lại quay ngoắt ra thằng Huỳnh và bảo Huỳnh không cần làm tổ trưởng nữa, ai cũng ngơ ngác hết, còn riêng tôi lồng ngực tôi đang hồi hộp đánh trống loạn cả lên, đến tai tôi còn nghe rõ từng nhịp tim nhưng trong khoảnh khắc, tất cả rơi xuống hết. Cảm giác gì vậy, không phải bâng khâng lâng lâng hay hụt hẫng, hay bất kể cảm xúc gì mà là…như một đám mây ấm ức bao chùm tâm trí vậy, và thế là Minh Huỳnh giữ trách nhiệm làm bí thư.

" Nguyên, Nguyên à, con tập hợp lại rồi gửi lại danh sách cán bộ cho cô nhé" RENG RENG

"Dạ, Dạ … dạ vâng ạ" Gì vậy, gì đây, tôi đang suy nghĩ về cái gì đây, một chức vụ nằm sẵn trong tay, tưởng chừng là đã nắm chắc… Tôi thẫn thờ đến nỗi quên đưa cô kí sổ đầu bài, cứ thế vô thức ra cổng trường mà gạt hết hình bóng thằng Huỳnh trong đầu, cớ sao lại là nó chứ, sao lại là đứa tôi thích thế này.

Ting ting… "Alo, gọi gì chú em, tưởng nay Ân nhà mình đi chơi với gái tiếp"

" Ra đi đợi cổng trường rồi này"

"Kinh, thế đợi tôi chút… Ui da, cái gì đấy đi đường mắt để ..."

"Em có sao không Nguyên, đứng dậy anh xem nào"

Thôi chết, lỡ mồm rồi… là phó chủ tịch câu lập bộ…

( Còn tiếp )

Chương 4: Nhật kí Quốc Ân

"Kinh, thế đợi tôi chút… Ui da, cái gì đấy đi đường mắt để. .."

" Này mày ngã à, có sao không, đang đâu đấy" Con bé này nó được cái khéo tay nhưng hậu đậu lắm. Mà chả hiểu từ bao giờ tôi lại quan tâm Ngân thế chứ.

Thì là vậy chúng tôi học với nhau từ năm lớp 6, thân nhau được có khoảng thời gian cuối cấp, nhưng nó đâu biết rằng chỉ có tôi nhớ, nhớ là bọn tôi gặp từ trước đó nữa rồi, từ khi bố mẹ tôi li thân, chỉ Nguyên hồn nhiên mà tốt bụng, toàn nói mấy lời chê bai khó hiểu nhưng tiếp xúc gần mới thực sự hiểu là nó chỉ lo cho người khác mà lại khó nói hẳn ra thôi. Lúc đó thì chỉ là những đứa bé tí, làm sao mà tôi biết được là những hình ảnh đấy in vào tôi từ đầu rồi.

Ban đầu được xếp ngồi cùng một tổ với cái Nguyên, tôi chỉ đơn giản là sĩ diện kèm thêm cái tính trêu người nên mới tỏ ra thân thiết và quan tâm quá mức, gần gũi đến mức cả khối đều tưởng 2 chúng tôi là một cặp, tôi cũng từ đó dần trở nên chiều chuộng một cách vô thức, thâm chí là quan tâm và lo lắng đến mỗi lấn nó hậu đậu.

Vậy mà giờ tôi mới nhận ra là tôi thích cái Nguyên- Trương Ánh Nguyên.

Không hiểu do tôi cảm thấy ngại ngùng khi phải chấp nhận là tôi thích Nguyên, hay do tôi tự ti khi xung quanh người ta có quá nhiều vệ tinh, hay do bất cứ điều gì mà tôi luôn né tránh tình cảm, gán ghép nó với người khác, thậm chí nhờ Nguyên tư vấn tình cảm của tôi với bạn nữ khác.

Tối trước lúc kéo Nguyên đi chơi cùng thực chất tôi muốn bày tỏ, nhưng chợt nhận ra có lẽ là chưa đúng thời điểm khi Nguyên kể rằng nó thích thằng Huỳnh, một người anh em của tôi. Như hụt mất một nhịp, tôi ngại ngùng từ chối mà nói thích một bạn khác, vẫn chỉ theo thói quen cũ mà lấy đó làm cái cớ.

" Không tao không sao, aà chờ tí"

Haiz, tao thì chờ mày lúc nào chả được hả Thạch Anh. " Nãy nói chuyện với anh nào mà ra lâu thế, tao mách Huỳn…À không, không có gì đâu lên xe đi" Huỳnh gì tầm này nữa, giờ nhiệm vụ của mình là phải bỏ thằng Huỳnh ra đầu cái Thạch Anh mới được.

"Chưaaaa bao giờ tao thích bị máy gán ghép thế này Ân ạ. Nay nhớ tao lắm đúng không, vác cả chiến mã đến đón cơ mà"

Ừm đúng rồi tao muốn đón mày thật mà

" Bớt lại đi, nhớ cái đầu mày ý, mà ai bảo là tôi chờ bạn vậy, tôi tình cờ đi qua thôi nhá"

"Mày mới bớt á, lần nào chả kêu trùng hợp, tao lạ gì mày. Này tao vẫn tò mò quá, em nào mà lại làm bé Ân của tôi rung động đến nỗi phải hẹn ra để nói nhỉ"

Là mày chứ ai mẹ trẻ.

" Hỏi làm gì, mày quan tâm hay gì, mua trà chanh bịt miệng mày lại nhá"

"Này người ta quan tâm bạn nên mới hỏi nhá, mà thôi dạo này béo lắm. À kể cho nghe, nay tao ấm ức vãi, Huỳnh nó làm bí thư rồi"

Đúng là con nhà nòi mà, con bé này sống trong một gia đình bố mẹ đều có vị trí đứng trong xã hội nên tính nó vậy, dù không hẳn là sở thích, nhưng chắc chắn nó phải tìm một chức vụ có uy quyền, tìm nhiều phương án để sinh tồn với thiên hạ. Nó vốn nhút nhát, vậy nên đi kèm với những danh hiệu đấy tôi biết nó cố gắng lắm chứ, vì học hành con bé cũng chỉ ở tầm chung nên việc Nguyên nó tìm chỗ đứng để được ưu tiên như cách nó được giáo dục cũng không gì lạ.

Việc Huỳnh làm bí thư đúng là trúng tim đen của con bé rồi. Vì thế có lẽ đến lúc tôi tiếp cận Trương Ánh Nguyên rồi. (Còn tiếp)

Chương 5: Thật á

" Đây cai biển này thì để kia, thùng này thì cho lên sân khấu, nhanh lên xem nào. Nguyên ơi, đưa anh cầm cho, em ra vẽ nốt đi nha"

" Đúng là Hoàng chủ tịch, chỉ có anh hiểu em nhất trường"

Nay là ngày Nhà giáo, 20-11 đó. Thì cũng như thường lệ đến dịp là các câu lập bộ lại bắt tay vào chuẩn bị thôi. Nói thật thì từ đợt va vào nhau lần trước ở sân trường, tôi mới nhận ra đấy là phó chủ tịch câu lập bộ vẽ của trường- Đình Ngọc Hoàng một trong số ít nam khôi của đội tuyển văn, vì thế mà tôi ngưỡng mộ anh Hoàng lắm.

" Xin cảm nhận cái gái, mỗi lần phải hoạt động là nhọc như vậy đó, từ sau có gì cứ bảo anh nhá"

" Vâng Hoàng, mà em bảo này, sao anh ga lăng với phái nữ thế mà mãi chưa có ai thế"

"Em đùa anh à, anh quan tâm có mấy cô thôi, với lại quan tâm đặc biệt với em tại là người quen đó"

"Ơ quen ai ạ…Em á, hay em nào ạ"

"Đùa, cái Nguyên không nhớ anh thật đấy à. Mà cũng phải, gần mười năm rồi mà, hồi ở tòa B3 ý, Hoàng tầng dưới đây, anh chuyển đi hồi em học lớp 2 á"

"Thật ý ạ, anh là cái anh mà ít nói ở tầng dưới đây á, em chỉ ấn tượng vì anh đẹp trai thôi, chứ… em cũng khum biết tên anh luôn"

"Thế giờ nhớ dần đi nhá, anh cũng nhớ con bé này ngày xưa nghịch lắm mà giờ nhát hơn rồi đấy, mà bố mẹ em chắc vẫn trẻ như này xưa nhỉ, giờ em ở đâu rồi, tí anh đèo về luôn nhe, anh cũng tò mò nhà mới đó"

Thật không tin nổi trái đất lại tròn thế cơ chứ, lại là người cũ, tôi nhớ ngày xưa anh Hoàng còn nhát hơn cả tôi, ít nói, điềm đạm nhất hội tre con ở chung cư đấy. Thôi coi như lại có một chỗ dựa nữa trong trường rồi…

" Alo"

"Vào vấn đề đi, nay bé Ân có chuyện gì mà gọi tôi"

"Ê nay không đón được rồ…"

" Thật á,trùng hợp vãi nay tao có người chở roài"

"Lại anh nào chở à"

"Chuẩn, thế by nhá"

"Hay đợi đi tao đón.."

Sao dạo này nó cứ nói chuyện nhẹ nhàng kiểu thế nhỉ, cứ làm như thích mình không bằng ý.

" Sao lãy em gọi bạn nào thế, em nói chuyện tự nhiên nhể"

"A thằng bạn em, nói kêu nay không qua đón được anh ạ. Mà may thật, anh cứ như rơi xuống để cứu em ý."

"Thằng bạn à, chơi thân thế rồi có kiểu gì một trong hai đứa cũng thích nhau cho mà xem."

"Anh đùa em chứ, thằng này với em không có lên đôi được đâu"

"Thế…thấy anh sao?" (Còn tiếp)

Chương 6: Mày hiểu tao nhất

" Thạch Anh này, đây kể cho là như vậy, trước rõ ngại ra, va vào ông ý ở trường…"

Thì là hôm mà tạo cho tôi cú sốc đầu của năm học đấy, tâm trạng thì rối bời, tay chân thì cắm đầu cắm cổ chạy ra lại đúng lúc chủ tịch Hoàng ra lấy xe, chả hiểu đầu óc để đâu mà mồm nhay hơn não

" U… Ui da, cái gì đấy đi có nhìn..."

"Em có sao không Nguyên, đứng dậy anh xem nào"

Khối 11 à " Dạ dạ em xin lỗi nhiều lắm ạ" Ơ ai đây, sao đọc tên mình rõ thế.

" Dậy cái anh xem nào, lãy anh chạy nhanh…'

Thôi chết, lỡ mồm rồi… là phó chủ tịch câu lập bộ…

"Anh Hoàng ạ? Huhu em xin lỗi anh nhiều lắm ý ạ"

"Vẫn nhớ anh cơ đấy, không sao tại anh chạy nhanh thật mà"

" Anh có vội về không ạ? Ơ mà anh nhớ tên em thật ý ạ? Em còn nghĩ mình đang quá mờ nhạt trong câu lặp bộ, anh đúng là có mắt nhìn người mà"

"Về đi không muộn em"

"À dạ vâng, em xin lỗi anh chuyện vừa nãy nhiều lắm"

Mày dở rồi Nguyên ạ, trúng đúng phó chủ tịch thì ông ý đì mày chớt, hôm nay toàn gặp cái gì đâu không ý…

" Đấy, chuyện như thế"

"Đỉnh thật Nguyên ạ, mà số mày đào hoa thế cơ chứ, lọc dần đi rồi xem thằng Ân như nào"

"Hả Ân nó làm sao cơ"

"Như nào là như nào, ý tao là mày xem sao, chứ nó thíc….Cái con này muốn ăn đấm không…"

"Ơ mày đi chơi cùng thằng Ân à. Mà khoan từ từ nửa đêm rồi đi chơi gì giờ này nữa. Ê cái gì đấy sao tao không hiểu…"

"Hiểu gì mà hiểu, bọn tao chung một nhà thì giờ này ở với nhau là bình thường mà."

"Gì, chung…"

" Tao với nó là anh em mà, ơ mày không biết à"

"Wtf, sao lại anh em ,là sao tao không hiểu"

"Bọn tao anh em ruột, sinh đôi, kể mày nghe rồi đấy còn gì, con bé này đầu mày để chưng đúng không. Thôi tắt đây mẹ tao ganh rồi"

Gì hai cái đứa này…Kể ra cũng đúng, Hoàng Thạch Anh, Hoàng Quốc Ân, sao tôi lại không nhận ra điều này sớm cơ chứ, bao lần sang nhà nó chơi, thân nhau như thế mà lại không nhận ra chúng nó là anh em, giấu kiểu gì nể thật.

Mà điều tôi quan tâm không phải cái này, tôi tâm sự cho Thạch Anh nghe về thằng Ân bao lần rồi chứ, tự dưng biết như này mặt mũi thể diện đâu nữa gặp Ân đây. (Còn tiếp)

Chương 7: Hic…

Mưa rồi, lại mưa rồi…

" Em iu của tôi chờ chút, tao đến liền đây, trú tạm trong quán đi tao đến ngay này"

Chắc lại quên hẹn chứ gì, con bé này hay thế lắm..

"HÙ"

Tôi giật mình quay ra sau " Mày làm cái trò gì đấy hả Ân, mà nay chăm phết ta, tưởng lợn con chủ nhật nào giờ này cũng phải ở nhà ngủ chớ?"

"Nhân danh là người đàn ông tinh tế nhất thế giới tôi được cử đến đây để đón em đó cô nương"

" Trả lại cái Thạch Anh lại cho tao rồi biến về đi…" Bíp Bíp . Ui da, sao mình ngã mà không.., từ từ, bình tĩnh, Ân nó đang giữ mình đúng không? Tôi được thằng bạn thân tôi đỡ trên tay mà bàng hoàng sửng sốt, không phải vì giật mình do cái xe lao qua, cũng không phải lần đầu anh bạn này đỡ mình như này nhưng cảm giác cứ lạ lạ sao ý. Các cảm xúc kì lạ kéo đến làm tôi đứng đờ hết cả người, đầu óc thì trống rỗng từ lác thấy Quốc Ân đến đón tôi rồi.

" Mày không cẩn thận hơn một tí được à, tao không ở đây đỡ mà xe chạy ngang qua thì làm sao đây Nguyên "

Sao dạo này cứ thấy Ân nó ân cần làm sao ý. Chắc do chơi thân lâu ngày nên nó quan tâm chút thôi. " Mà tao hẹn Thạch Anh cơ mà