Trong màn đêm u tối, ánh sáng chập chờn từ ngọn đèn đường cũ kỹ rọi xuống, bóng dáng một cậu thanh niên bước đi vô định. Người này có vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc đen dài hơi xõa che nửa khuôn mặt. Dưới ánh đèn yếu ớt, khuôn mặt cậu trông thanh tú đến mức... lầm tưởng là con gái.
Cậu thanh niên cứ thế tiến lên, không mục tiêu, không phương hướng, như một kẻ mộng du giữa cõi thực và hư. Nhưng điều kỳ lạ nhất là... dưới chân cậu, không hề có bóng!
Là ma hay quỷ?
Bỗng nhiên, cậu thanh niên dừng lại. Cậu đứng trước một con hẻm nhỏ, đôi tay run rẩy ôm lấy đầu như thể đang chịu đựng một cơn đau khủng khiếp. Khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang, ánh mắt vô định quét quanh.
"Đây là đâu...?" – Giọng cậu thanh niên run run. – "Mà mình là ai? Tại sao lại ở đây!?"
Rõ ràng, người này đã mất đi ký ức. Cậu không chỉ không biết bản thân đang làm gì, mà còn không biết mình... là ai.
Đúng lúc ấy, từ trong con hẻm vọng ra những tiếng động hỗn loạn: tiếng bước chân dồn dập, tiếng thở gấp, và... một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện. Đó là một nữ sinh, cô mặc bộ áo dài trắng tinh, mái tóc xõa dài theo từng bước chạy. Cô cứ quay đầu nhìn lại phía sau, rõ ràng là đang trốn chạy điều gì đó. Nhưng vì mải mê nhìn phía sau, cô không để ý đến cậu thanh niên đang ở phía trước.
"RẦM!"
Cả hai va mạnh vào nhau và cùng ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Cậu thanh niên từ từ đứng lên, định vươn tay đỡ cô gái dậy. Nhưng khi ánh sáng từ ngọn đèn đường rọi xuống khuôn mặt cô... Làm cậu ấy phải khựng lại.
Đó không phải là người!
Khuôn mặt cô gái ấy bị biến dạng khủng khiếp, máu me bê bết, hốc mắt trống rỗng như hai cái hố sâu hun hút, không đáy. Mái tóc dài bết đã che đi một phần khuôn mặt đáng sợ ấy. Lạnh sống lưng, người thanh niên nhận ra mình vừa va phải... một con ma!
Nhưng nếu cô ta là ma, thì thứ gì đã khiến cô phải chạy bán sống bán chết như vậy?
Đột nhiên, cô gái đứng bật dậy. Một ánh mắt vô hồn nhưng đầy giận dữ lóe lên. Cô lao về phía cậu, định tấn công.
Nhưng chỉ vừa nhấc tay lên, cô ta bỗng khựng lại. Một áp lực vô hình tỏa ra từ cậu ấy. Lý trí mách bảo cô ta rằng, người này không phải đối tượng có thể động vào. Sợ hãi, cô lùi lại vài bước rồi quay đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên, chưa kịp chạy xa, cô đã va phải một người khác – một chàng trai trẻ tuổi bước ra từ trong bóng tối. Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài, trông giống trang phục của đạo sĩ nhưng đã được cải tân, tạo nên khí chất vừa cổ điển vừa hiện đại.
Chàng trai nắm chặt cổ của cô gái ma, nâng lên một cách dễ dàng.
"Chạy nhanh thật đấy. Bắt cô đúng là làm mất thời gian của tôi." – Giọng anh ta trầm nhưng đầy uy lực.
Anh ta lấy từ trong túi áo một lá bùa màu vàng, lạnh lùng nói:
"Giờ thì yên phận đi. Nếu còn phản kháng, tôi cho cô khỏi đi siêu thoát!"
Cô gái vùng vẫy yếu ớt, nhưng lá bùa trên tay anh ta nhanh chóng phát sáng. Chỉ vài giây, cả cơ thể cô ta bị hút vào trong lá bùa.
Xử lý xong cô gái ấy, anh ta liền quay lại, với ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu thanh niên kỳ lạ đứng đó.
"Quỷ?" – Một từ đơn giản nhưng chất chứa sự nghi ngờ.
Quan sát kỹ hơn, anh ta tiếp tục nói:
"Đúng là quỷ... nhưng khí tức của ngươi thật kỳ lạ. Chưa từng hại người, sao lại xuất hiện ở đây..."
Sự im lặng bao trùm cả màn đêm u tối, cả hai đều đứng yên, như thể câu trả lời chỉ có thể được giải đáp bởi chính vận mệnh.