Hôm nay là ngày cuối tuần, sau việc Thủy huynh bị trọng thương. Lăng Thiết tiến về gian phòng của mình, hắn bước vào khẽ lên tiếng gọi Giao Châu và Hoàng Trương dậy.
Nào uống thuốc đi a, ta đã luyện ra nó đó nhờ đó có được cái này( Lăng Thiết nói). Rồi hắn ướn ngực ra khoe, bên trên là dải vải cấp bậc luyện dược.
Giao Châu từ từ ngồi dậy thấy thế thì cười nói: Huynh thật giỏi a. Rồi cô ấy nố tiếp: Bọn muội ngủ lâu chưa a, trong thời gian này huynh chắc vất vả lắm.
Hoàng Trương: Đúng thế a, ngươi cũng phải lo cho bản thân đó.
Lăng Thiết cảm thấy được quan tâm, mọi sự cố gắng của hắn ắt sẽ được quả ngọt.
Lăng Thiết: Mọi người chớ bận tâm, nào uống đi nó sẽ giúp hai người ngày mai có thể hồi phục a.
Giao Châu và Hoàng Trương cùng uống sau đó xếp bằng tịnh dưỡng.
Giao Châu: Ngày mai muội sẽ bắt đầu việc tu luyện lại, không để chậm trễ việc tu luyện được.
Hoàng Trương: Há há, ta đây cũng sẽ đi với muội mà yên tâm.
Lăng Thiết: Vẫn ổn chứ?_ Hoàng Trương: Bọn ta tự biết lựa sức mình mà, yên tâm.
Hoàng Trương: Ngươi muốn đi đâu thì đi đi, không cần lo lắng cho bọn ta.
Lăng Thiết: Thế thì mai ta sẽ cùng hai người đi luyện tập, hai người hấp thụ hết dược liệu đi a.
Lăng Thiết rời đi, đi mãi đến một gian phòng khác. Đây là gian phòng hắn hỏi Đại trưởng lão, đó là phòng của Thủy huynh.
Gian phòng nhỏ, rất đơn giản bên trong chỉ treo một bức tranh phong cảnh ven sông với nếp sinh hoạt hằng ngày. Nhìn nó Lăng Thiết nhớ lại cảnh tượng đi câu cá với cha mình.
Hắn khẽ nói: Mong mọi người bình an.
Hôm nay Lăng Thiết đến đây để bắt đầu chữa thương cho Thủy huynh, hắn tâm niệm vừa động xuất hiện bên trong không gian đỉnh.
Hắn tiến đến: Thủy huynh, mong huynh bỏ qua việc này của đệ.
Lăng Thiết trước hết là cho huynh ấy uống đan dược trước, hắn dùng hỏa diễm tan chảy giúp cho Thủy huynh hấp thu.
Sau đó hắn dùng dấu kĩ Thần hồn huyết, linh hồn hắn bao trùm gian phòng nhỏ sau đó ngón trỏ của hắn giơ lên một giọt máu xuất hiện lặng lẽ rơi xuống mi tâm của Thủy huynh, xong xuôi hắn thu tay lại và nhìn xem có chuyện gì xảy ra không.
Lăng Thiết: Ta thấy bình thường vậy ta?_ hmm kì lạ...
Trong lúc hắn đang lo nghĩ thân hình của Thủy huynh phát ra ánh sáng nhẹ rồi trong không khí xuất hiện các tia khí lạ tràn vào thân thể Thủy huynh.
Lăng Thiết: Đây là gì a. Rồi hắn chạm thử vào thì cảm nhận được sức sống khinh khủng tỏa ra. Hắn đoán là sinh khí của trời đất.
Lăng Thiết: Không ngờ là sinh khí, thật nồng đậm.
Lúc hắn đang vui mừng ở đó thì một vùng không gian người vùng biển nguyên thủy có một người thân bí đã cảm nhận được sức mạnh sinh khí bị sử dụng. Người thần bí đứng dậy bước nhẹ một bước như nhảy qua các hành tinh khác nhau, khoảng cách rất rất xa đạt hàng trăm triệu dặm.
Quay lại phía Lăng Thiết hắn nghĩ nếu như là sinh khí thật thì như lão sư nói 2 năm là đủ có thể là sự thật a.
Đột nhiên một âm thanh hơn sấm truyền vào tai hắn : Cút ra đâ cho bản thần.
Nghe được âm thanh đó Lăng Thiết dựng hết tóc gáy, đây là không gian Tử đỉnh, là thánh đỉnh thực lực như Lão Sáu cường giả cấp Đăng Thần cũng khó mà vào được chỉ khi chết mới có duyên mà vào. Không chỉ Lăng Thiết mà ngay cả Lão Sáu đang đau buồn về Thủy huynh mà ngủ say cũng thức giấc.
Lão Sáu: Cường giả thật mạnh, chúng ta đã làm gì họ sao.
Lăng Thiết: Ta cũng không biết được.
Người thần bí: Hiện!
Người đó nói một chữ không gian Tử đỉnh chứa Lăng Thiết và Lão Sáu cùng Thủy huynh bị bay ra không gian. Trước tình huống này Lão Sáu một cường giả từng rất mạnh cũng cảm thấy sợ hãi tột độ.
Lăng Thiết: Nhìn xuống dưới chân đó là mảnh đại dương hắn vừa ở lúc nãy vậy có nghĩa là họ đang ở ngoài vũ trụ.
Sau một lúc thì một thân ảnh thình lình xuất hiện, người này không giống con người, thân thể chỉ mang dáng của một người đàn ông nhưng ở dạng năng lượng, thân hình màu vàng lấp lánh trông rất đẹp, hắn lên tiếng.
Ai là người sử dụng sinh khí trong các ngươi?
Lăng Thiết thấy hoang mang vô cùng, người này sao cảm nhận được a.
Không chờ đám họ trả lời người thần bí cất tiếng: Là ngươi đúng không? Kẻ bình thường nhất.
Lúc này Lăng Thiết mới nói: Là ta, nhưng việc này không biết ảnh hưởng gì đến ngài ư?
Người thần bí: Ngươi muốn cứu hắn sao( vừa nói vừa chỉ).
Lăng Thiết gật đầu xác nhận. Người thần bí: Ngươi làm cách gì để lấy được sinh khí?
Lăng Thiết không trả lời hắn.
Lão Sáu ở bên cũng không hiểu gì.
Người thần bí: Không nói sao vậy được thôi. Lão nói xong chỉ khẽ nheo mắt đã tỏa ra một uy áp đè xụp Lăng Thiết xuống mặt đất. Ngay cả Lão Sáu cũng không trụ nổi.
Người thần bí: Thế nói được chưa a.
Lăng Thiết cố gắng trụ vững, lúc này hắn hô hấp cũng khó khắn nhưng cố ngẩng mặt lên nói không.
Người thần bí: Ta đây rất rảnh chơi với các ngươi nên cứ từ từ. Lúc này hắn tỏa uy áp mạnh hơn nữa lập tức Lão Sáu phun máu, do có thân thể nên Lăng Thiết không bị phun máu nhưng cũng đã quỳ hai chân xuống. Ngàn cân treo sợi tóc thì một thứ xuất hiện, đó là Song hành châu.
Nhìn thấy thứ kia xuất hiện người thần bí vô cùng kinh ngạc vội đẩy Lão Sáu và Thủy huynh về lại chỗ cũ đồng thời xóa ý thức lúc nãy của họ. Rồi hắn lướt đến chỗ Lăng Thiết hỏi: Ngươi lấy nó ở đâu?
Lúc này Lăng Thiết đã yếu rồi, thấy vậy hắn ta vung tay một hình đồng hồ cát xuất hiện hồi phục cho Lăng Thiết.
Hắn hỏi lại: Sao ngươi có nó, lúc này Lăng Thiết mới nói: Lão sư ta rất mạnh.
Người thần bí dùng sức mạnh xâm nhập vào Lăng Thiết thì cản giác được linh hồn hắn không chịu ảnh hưởng của luân hồi rồi nói bán thể sáng tạo.
Người thần bí hồi phục hoàn toàn vết thương cho Lăng Thiết rồi lại sau quỳ một chân xuống đất mạnh đến nỗi nứt cả không gian rồi chấp tay nói: Thần tham kiến Bán.... Hắn chưa nói xong một âm thanh quen thuộc vang lên: Câm.
Ngay tức khác người thần bí bị thương, miệng chảy ra một tia máu nhưng hắn vẫn quỳ tay vẫn chấp trước mặt.
Người đến là Thiên lão, lão nhẹ nhàng đỡ Lăng Thiết dậy rồi quay qua nhìn người thần bí nói: Đứng lên đi.
Lúc này hắn mới siêu siêu đứng dậy. Lão nói Lăng Thiết vị này là Sự sống cảm nhận được con sử dụng Sinh khí nên mới bắt con đến đây, chỉ là hiểu lầm a con nghĩ sao.
Lăng Thiết: Nếu là công việc thì con không để trong lòng. Hắn thấy rõ ràng chỉ một tiếng của Thiên lão mà người thần bí kia, người dẽ dàng đè bẹp Lão Sáu lúc trước giờ đã bị thương nặng.
Nghe Lăng Thiết trả lời Thiên lão nhìn người thần bí nói, bọn ta đã quẫy rầy người làm việc a, mong bỏ qua.
Người thần bí bí lúc này mới đưa lại viên song hành châu cho Lăng Thiết nói: Không sao, không sao.
Hắn nói tiếp thế ta xin rời đi trước.
Lúc này Thiên lão mới lên tiếng chúng ta về trước. Ngay lập tức họ đã quay về chỗ cũ.
Thiên lão nói: Con nghi ngờ rồi sao, đúng thật thân thể con mà bị lộ e sẽ không sống được mấy canh giờ. Ta hứa sau hai năm nữa sẽ giải thích cho con về thân thể này. Nhưng trước hết con không được hỏi gì thêm.
Lăng Thiết: Lão sư... Con không có ý ngi ngờ người nhưng con rất thắc mắc.
Thiên lão: Ha ha, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.