Chereads / Tôi Viết Tiểu Thuyết Này Dành Cho Sau Này, Chỉ Để Cho Đỡ Chán. / Chapter 2 - Chương 1: Ngày Lập Đội Nhưng Nó Lạ Lắm.

Chapter 2 - Chương 1: Ngày Lập Đội Nhưng Nó Lạ Lắm.

— Tiếp —

Mắt cả ba người nhìn nhau, người bạn ngồi cạnh cô bạn đang nằm ngủ trên bàn lên tiếng.

— Chúng ta từng gặp nhau à? Nhìn cậu rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó.

[Lê Thành Đông] Một cậu bạn khá năng động... Không hẳn là năng động. Nói thật ra thì là một nửa của hướng nội và hướng ngoại.

Người bạn ngồi kế bên cậu cũng lên tiếng.

— Ừ, nhìn rất quen, nhưng không biết đã gặp khi nào nhỉ?

[Nguyễn Văn Quân] Một cậu bạn nhìn phát biết ngay là người trầm tính, cái mặt xị ra như đưa đám không một giọt máu... Nói thẳng ra là Người Hướng Nội.

Thu Hoa nhìn hai người hỏi mà có chút ngớ người không hiểu vì sao họ lại bắt chuyện với mình. Do có chút bất ngờ nên một lúc sau cô mới lên tiếng.

— Ừm, chắc là không đâu, vì tớ không cảm thấy đã gặp hai cậu ở đâu cả?

Cô mỉm cười nói ngượng vì sự đột ngột của vấn đề và sau đó cũng ngồi vào chỗ kế bên bạn nữ đang nằm ngủ gật trên bàn.

Cả lớp bắt đầu bàn tán này nọ rồi nói chuyện dôm dả cùng nhau cho đến giờ vào lớp.

Giáo Viên bước về phía bảng và nhìn về phía các học sinh và giới thiệu.

— Tôi là Trần Quang Khải. Các bạn học đây có thể gọi tôi là Quang Khải hay Thầy đều được.

Ông nói với giọng đầy uy nghiêm về phía các học sinh. Giáo viên chủ nhiệm là một người già, nhưng cũng không già, vì ông đã trải qua nhiều năm ở ngoài để đánh trận.

Ông ấy tên là Trần Quang Khải. Một cựu quân nhân đã xuất ngũ và giờ đã 87 tuổi, giờ đây ông xuất hiện làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 1-F7. Sẽ chủ chương hướng dẫn phép phòng thủ và phép hỗ trợ.

Ông ấy nói xong rồi bắt đầu giảng giải về phép thuật loại Phòng Thủ và Hỗ Trợ.

———

"Phép phòng thủ, dựa trên nguyên tố do họ sử dụng, và nguyên nhân do nó được cho là phép phòng thủ ban đầu nó vốn đã như thế."

Giọng ông trầm và dễ nghe, giảng giải một cách chi tiết nhưng hơi khó hiểu.

"Mặc dù những pháp sư chiến đấu có thể sử dụng phép phòng thủ, nhưng nó rất yếu nên mới tồn tại loại phép phòng thủ."

Ông vừa nói vừa viết lên bảng cho các học sinh của mình biết.

Ví dụ • một pháp sư chiến đấu có phép thuật loại nguyên tố Đất, chất rắn... Họ có thể sử dụng nó để dựng lên một bức tường chắn và những thứ tương tự để phòng thủ, nhưng vì họ chủ yếu thuộc vào chiến đấu, nên khả năng phòng thủ có thể coi là bằng không.

Ông giải thích tường thuận một chút rồi dừng viết lên bảng rồi thi triển một phép thuật chiến đấu.

Trong thoáng chốc, một tia lửa phóng ra từ ngón tay ông, nhưng trong chốc lát nó lập tức biến mất... Ông nhìn về phía các học sinh và nói tiếp.

"Như các em thấy đấy nó lập tức tan biến vì thầy không phải là Pháp sư Chiến Đấu."

Ông tiếp tục giảng và chỉ tay xuống dưới đất. Một bức tường bằng đá được dựng lên ngay tức khắc, nó khá mỏng nhưng ông ấy đã chứng minh ngay lập tức bằng cách đấm mạnh vào khối đá đó...

Tưởng chừng như nó sẽ lập tức bị lực đấm của ông làm cho tan nát, nhưng nó vẫn vững chắc cho dù nó chỉ là lớp đá mỏng. Ông ấy nhìn về phía các học sinh rồi giảng giải tiếp.

"Còn trong khi những pháp sư phép thuật nguyên tố đất khác, họ có thể dựng lên những bức tường khác dày đặc hoặc mỏng manh nhưng nó lại cực kỳ chắc chắn vì phép họ sử dụng là loại phép khác. Chính vì lý do đó nên nó được phân loại là phép phòng thủ-"

Chưa nói xong, thì những học sinh đang nghe giơ tay phát biểu.

—Thầy Quang Khải, Thầy có thể giải thích dễ hiểu hơn một chút không ạ?

Một học sinh trong số họ đồng thanh phát biểu ý kiến giống nhau. Ông cũng gật đầu giải thích.

"Nói nôm na lại là, một người có phép thuật Loại A, sẽ sử dụng thần chú Loại A, còn người có phép thuật Loại B, chỉ có thể sử dụng được thần chú Loại B và ngược lại."

"Nói cho dễ hiểu hơn thì... Tất cả các Pháp sư chiến đấu đều đọc mỗi câu thần chú khác nhau nhưng nó giống nhau về cách thực hiện để sử dụng, và ngược lại."

———

Ông tiếp tục giảng giải và giải thích tường thuận lại, và sau đó ông cũng dạy cách thi triển sao cho đúng và có thể tạm dừng để chắc chắn rằng mình sẽ sử dụng nó...

Trong tiết học, mọi người đều hoà thuận... Cũng không hẳn vì cũng có những xung đột không đáng có...

Nhưng ở một góc khác... Bàn của Thu Hoa.. hay có thể gọi là Đội 7P, lại khác. Ngoài Thu Hoa ra, Không ai trong ba người cùng bàn của cô. Đông, Quân, họ đều không quan tâm và vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau về những bộ phim anime và truyện trên Youtube mà cả hai đã xem để bàn luận sau này sẽ có thể làm một cái cho chính bản thân.

— Đông, bữa nào tớ với cậu làm một bộ Anime coi không?

Quân hỏi đông một cách thản nhiên, không để ý ai mà vẫn tiếp tục nói chuyện.

— Ok, sau này tớ với cậu làm, mà cậu nghĩ sao mà cậu làm được vậy? Tính trước rồi làm sau hả?

Đông hỏi vẻ không chắc chắn, vì cậu quá hiểu thằng bạn của mình, Quân không biết vẽ, nhưng ý tưởng rất phong phú và dồi dào, chỉ một chi tiết nhỏ trong một câu, thằng bạn của cậu cũng có thể nghĩ ra được một mớ cái ý tưởng ở trong đầu nhiều không đếm xuể.

Còn cô bạn ngồi cạnh Đông, rất thản nhiên chăm chú nghe giảng, nhưng lâu lâu lại cau mày liếc nhìn Đông vì cậu quá ồn với khứa bạn.

— Hai bọn mày có im cái mõm vào hay không? Tao cho một viên kẹo đồng đấy...

Thu Hoa ngồi bên giật mình khi nghe được lời nói của cô bạn mình ngồi kế bên. Giọng của cô lạnh như băng toàn sát khí.

[Nguyệt Thị Hồng Ân] Một cô bạn động có một xíu mà đòi cho đối phương ăn luôn một viên kẹo đồng (Đạn), vì lời nói có phần hơi sắc lạnh, nên cô được phong là tử thần mặc dù cô không muốn thế.

— Ồ, vậy thì cho tôi đây xem đi, làm nổi không? Hay tôi đây dạy bạn cách cho tôi ăn kẹo đồng nhé!

Giọng của Đông vang lên châm biếm liếc nhìn Hồng Ân thè lưỡi trêu chọc, như thể không sợ cô bạn thật sự cho mình ăn một viên kẹo đồng thật.

Thu Hoa có chút hoảng khi nghe cậu bạn chung đội với cô lại chán sống đến thế thì liền chen vào nói.

— Khoan từ từ! Chán sống rồi hay sao mà nói như vậy-

Chưa nói xong thì đã nghe giọng của Hồng Ân vang lên, nó xen kẽ giữa việc tức giận và và bực bội, thực sự muốn cho Đông ăn một phát đạn, nhưng nó lạ lắm...

— Hứ? Ăn cái gì mà ăn? Cậu coi tôi là không khí hả? Sao cứ nói chuyện với cậu ta mà không nói chuyện với tôi chứ?

Thu Hoa giật mình khi nghe thấy lời của cô bạn mình ngồi kế bên nói gì. Cô lại hơi giật giật khoé miệng và mắt nhìn cô bạn kế bên và Đông với vẻ mặt không tin nổi họ vừa hành động gì, cô quay sang nhìn Quân với vẻ mặt ngơ ngác như muốn nghe giải thích.

Quân ngồi ngay góc bàn cạnh cửa sổ chán nản nhìn ra ngoài rồi trả lời.

— Đừng bận tâm, hai chúng nó thân thiết lắm, không để ý thì hai tụi nó còn hôn nhau đấy chứ.

Giọng Quân trầm, mặt không cảm xúc nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ nhìn trời xanh mây cao to đen hôi...

Thu Hoa ngơ ngác nhìn Quân rồi lại nhìn Hồng Ân và Đông đang đánh nhau chí choé, nhưng trông họ chỉ giống nh đang cãi nhau... Cô thở dài rồi xoa chán chán nản lẩm bẩm.

— Rốt cuộc đây là cái đội nào thế này... Mình có bị ngu không mà lại nghe lời của người đó rồi thi vào cái lớp 1-F7 này chứ...

Cô chán nản suy nghĩ về quyết định của chính mình, về vấn đề diễn ra ngay bên cạnh mà cô không biết phải làm gì để khuyên ba người họ chăm chú vào bài giảng của Thầy Quang Khải chứ không phải làm việc riêng như thế này.

"Mình hối hận, không kịp rồi..."

— Còn Tiếp —