"Cái gì vậy, t..ta đây là sống lại rồi sao?" – Trương Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn xung quanh căn phòng của mình. Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân, người vừa bước vào phòng nhẹ nhàng cung kính hành lễ: " Tiểu thư sáng an". Không ai khác chính là nàng- Bạch Linh, ả vừa nhìn thấy người tới là nàng, mắt có chút không kìm chế được mà rơi lệ, sau đó cũng bình tĩnh mà định thần. Không còn dáng vẻ ghét bỏ như kiếp trước, hiện tại ả nhìn nàng với ánh mắt đầy sự yêu thương, nhẹ nhàng bảo :" A Linh, qua đây.". Bạch Linh vừa nghe ả nói hai chữ A Linh liền bất ngờ mà tròn xoe mắt, không kịp định thần lại. Tuyết Ninh thấy nàng đứng im bất động liền nói lại lần nữa:" A Linh, mau qua đây, muội ở đó ngơ ngác gì chứ?". Sau tiếng nói của ả, Bạch Linh mới định thần lại rồi đi tới chỗ của vị tiểu thư kia, vừa bất ngờ nhưng lại rất cung kính hỏi:" Tiểu thư gọi nô tỳ có chuyện gì ạ?". Vừa dứt câu, Tuyết Ninh liền lấy một cây trâm mạ vàng được phụ thân của ả lấy từ Mông Cổ mang về, trị giá chắc cũng phải hơn cả 3 vạn lượng bạc nhẹ nhàng cầm nó lên ngắm nghía rồi đưa cây trâm quý giá ấy cài lên đầu nàng, cài xong ả còn cảm thán:" Quả thực rất hợp với muội." Còn nàng thì thập phần ngơ ngác rồi lắp bấp nói:" Tiểu thư c..cái này c..cũng quá quý trọng rồi. Nô tỳ không xứng cài đâu ạ." "Ta tặng muội ai dám nói không xứng, nói ta, ta lập tức giết."- Tuyết Ninh cất giọng đầy cưng chiều rồi nhẹ nhàng xoa đầu nàng. Vừa dứt lời nàng lại nói tiếp:" À đúng rồi, từ nay về sau muội làm tì nữ thân cận của ta đi.", sợ nàng từ chối ả liền nói: " Không được từ chối đây là mệnh lệnh.". Bạch Linh nghe xong vừa kinh ngạc nhưng lại có chút vui mừng nhưng nàng cũng không hiểu sao hôm nay tiểu thư của nàng lại khác như vậy, không những tặng nàng trâm cài, mà còn phong nàng là tì nữ thân cận, mặc dù thắc mắc nhưng vẫn rất cung kính mà nói :"Đa tạ tiểu thư."