Chereads / ALCANA THE DARK AGE / Chapter 4 - Chương 3: Ngày đi học

Chapter 4 - Chương 3: Ngày đi học

...

Đã một tháng kể từ khi sinh nhật năm tuổi của Ashen, hôm nay đã là đầu năm mới, ngày mà cậu bé chính thức đi học.

"Ash, con chuẩn bị xong chưa đó, chúng ta sắp khởi hành rồi!" Giọng Shara nhắc con trai vang lên từ dưới nhà.

Nghe thấy giọng mẹ mình, Ashen nhanh chóng chuẩn bị xong đồ đạc của mình và xuống nhà. Helena và Angela đã chờ sẵn ở đó. Helena nhắc Ashen.

"Em chuẩn bị đồ lâu quá đó, trị trấn thì ở xa mà em chuẩn bị đồ đạc thế này thì bọn chị cũng muộn học mất."

"Hê hê...em xin lỗi." Ashen gãi đầu đáp.

Cả ba chị em dẫn nhau ra cửa thì thấy Shara đang bê những thùng đựng Potion lên xe ngựa đang chờ sẵn, Helena liền nói.

"Mẹ! Để con phụ cho. Mẹ đang mang thai đó!"

Thấy vậy Angela và Ashen cũng giúp.

Sau khi mọi việc đã xong thì Tia cùng Olivia cũng đi tới, thấy thế Shara lên tiếng trước.

"Chào Tia, tớ nghe nói hôm nay Olivia cũng nhập học à?"

"Ừ, hôm nay tớ dẫn con bé tới nhà thờ để nhập học nên là sẽ ghé qua nhà thờ một chút rồi mới tới cửa hàng dược phẩm cùng cậu được." Tia nói.

"Không sao, việc cho Olivia nhập học quan trọng hơn mà." Shara đáp.

Bọn họ đều đã ngồi lên xe ngựa, Shara nhìn qua một lượt trên xe rồi khởi hành. Trong lúc đi xe ngựa Angela đã để cho Ashen ngồi vào lòng mình và cù léc cậu.

"Ha ha... chị Angela...ha ha... em nhột."

Angela không dừng lại, cô bé cứ tiếp tục cù nách Ashen.

"Nào, Angela, con không được trêu em thế."

Shara nhắc Angela. Cô bé cằn nhằn lại.

"Con với em ấy chỉ đang đùa với nhau thôi mà."

"Nhưng mà chúng ta đang đi xe, không cẩn thận là cả hai đứa bị thương đó."

Shara đáp lại, nhưng Angela không chịu. Và Helena phải lên tiếng.

"Ash, sang đây với chị, còn Angela, em nghe lời mẹ chút đi."

Ashen ngồi vào lòng Helena, cô ôm lấy Ashen và vuốt ve cậu bé, thấy vậy Angela nói.

"Chị, em cũng muốn..."

Chưa để cho cô bé nói hết câu Helena liền cắt ngang.

"Chị đã nói rất nhiều lần rồi đó, chúng ta là cặp sinh đôi. Em đã hiểu chưa, em với chị chỉ cách nhau có hai giờ đồng hồ thôi. Ashen còn nhỏ, nhưng chúng ta đã lớn rồi, đừng nhõng nhẽo nữa, chúng ta còn đứa em nữa chưa ra đời đâu."

Angela cằn nhằn.

"Chị không công bằng tí nào."

Trong lúc ba chị em nhà Willy đang nói chuyện, ở một góc, cô bé Olivia chăm chú quan sát với vẻ tò mò. Nhưng thoáng trong đôi mắt đó cũng là một nỗi cô đơn, cũng phải thôi, cô bé chỉ là con một, một sự ghen tị nhỏ nhoi sinh ra trong cô bé ấy, thoáng đó cô bé cũng chạm mắt với Ashen, một khoảnh khắc rất nhỏ, ngay lập tức cô bé liền quay đi ngay lập tức. Có vẻ như cô bé vẫn rất sợ Ashen cho dù cậu chưa hề làm gì.

...

Nhộn nhịp trong đám học sinh trong khuân viên nhà thờ, Ashen chờ được đọc tên để phân vào lớp học của mình. Lớp học vốn được xếp theo ngẫu nghiên nên không có chuyện lớp đặc biệt dành cho học sinh ưu tú. Olivia với Tia đang ở chỗ của linh mục trưởng để đăng kí. Và rồi cũng tới lượt Ashen khi nữ tu sĩ quản lý lớp cậu bắt đầu lên tiếng.

"Được rồi đối với khối lớp học số 2 lớp A. Đầu tiên là các bạn nam trước. Johnathan, Kelvin, Simonov, Ashen Willy, Athur...mời các em xếp hàng vào đây."

Các học sinh xếp hàng ngay ngắn vào khu vực đã chỉ định. Và rồi tiếng nói của nữ tu tiếp tục.

"Tiếp tục với khối nữ. Sofia dé Crystal, Eva, Amber, Mary, Alice...mời các em xếp hàng vào đây."

Khi các học sinh nữ bắt đầu xếp vào hàng, các học sinh đều thì thầm với nhau.

"Nhìn kìa là tiểu thư Sofia nhà nam tước Crystal đó, vinh dự thật."

"Không thể tin được, cậu ấy sẽ học cùng chúng ta sao, nhìn cậu ấy xinh thật đó."

"Nhìn cậu ấy nổi bật quá."

Tất cả học sinh đều bị thu hút bởi vẻ ngoài của cô bé Sofia, cô bé mặc một chiếc váy trông khá lộng lẫy màu nâu đỏ có những họa tiết sặc sỡ, sở hữu một mái tóc vàng và đôi mắt xanh lam rất đẹp, tất nhiên là có cả Ashen.

Sau khi đã đầy đủ học sinh vị nữ tu dẫn tất cả vào phòng học nơi đã được ghi tên bằng phấn lên bàn, Ashen nhanh chóng tìm chỗ của mình, khi ngồi xuống và ổn định chỗ ngồi, thì cậu thấy Sofia tới chỗ bên cạnh cậu khiến Ashen khá bối rối, vì đây là bàn đôi nên cứ hai học sinh sẽ ngồi một bàn.

Trước khi ngồi vào chỗ cô bé Sofia liền nhấc váy lên và hơi cúi người xuống chào như một phép lịch sự.

"Chào cậu, tôi là Sofia dé Crystal, mong cậu giúp đỡ."

"À vâng, tên tôi là Ashen Willy, mong tiểu thư giúp đỡ"

Ashen đáp lại theo những gì mẹ cậu dạy khi đáp lại lời của một quý tộc. Nhà Willy là một dòng dõi kỵ sĩ thế nên các quý tộc vẫn trên họ một bậc.

Khi thấy Sofia ngồi bên cạnh Ashen các học sinh đặc biệt là nữ thì thầm với nhau.

"Nhìn kìa, Ashen được ngồi với tiểu thư Sofia kìa."

"Đáng lẽ tớ mới phải là người ngồi đó chứ, không công bằng mà."

"Trời ạ, sao lại để tiểu thư Sofia ngồi cùng con trai chứ."

Bản thân Sofia cũng khá khó chịu khi ngồi cùng Ashen. Vì sao ư, đơn giản thôi, vì cô bé ấy không muốn ngồi cùng con trai, vì không tiện trò chuyện. Ashen thì không chú ý gì, bởi vì đây không phải lần đầu tiên cậu ngồi chung với con gái, hay thậm chí việc cậu hay chơi đùa cùng hai chị gái mình khiến cậu không hề bận tâm đến giới tính của đối phương. Có lẽ trường hợp hiếm hoi cậu chú ý đến giới tính của đối phương đó là Olivia, cho dù cậu chỉ vô tình nhận ra và nó quá sớm.

Tiết học bắt đầu ngay sau đó, nhưng chủ yếu là về môn học chữ Gothic và toán học.

...

Tiếng chuông nhà thờ báo hiệu giờ ra chơi, đã đến, trong lớp học nhiều học sinh vây quanh bàn của Sofia và Ashen, những lời khen dành cho Sofia liên tục được tuôn ra.

"Tiểu thư à, người có đôi mắt rất đẹp đó."

"Chiếc váy của ngài thật lộng lẫy."

Đó là những lời khen từ những bạn nữ cùng lớp khiến Sofia rất tự hào về bản thân. Còn về phía Ashen sau khi nghe đủ thứ về cô, cậu chỉ lẳng lặng rời đi mà không ai để ý, chỉ trừ Sofia.

'Ồ, cuối cùng cũng lết cái thân đi rồi à, đúng là cái đồ khó ưa.' Đó là những gì Sofia nghĩ.

Ashen đi ra sân lớn nhà thờ và đảo mắt nhìn quanh, cậu đang tìm hình bóng của một người.

'Em ấy kia rôi.' Suy nghĩ ấy xuất hiện khi cậu bé nhìn thấy Olivia ngồi một mình ở một chiếc ghế dài trong một góc sân. Cậu từ từ tiến lại gần rồi cất tiếng chào.

"Chào Olivia, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cô bé giật mình trước tiếng chào của Ashen. Cô lắp bắp nói.

"Em...em chào...anh."

Thấy vậy, Ashen có chút hơi ngại vì đây là lần đầu tiên hai đứa nói chuyện riêng với nhau. Cậu bé tiếp tục nói.

"Em ổn chứ, anh thấy em có chút không ổn."

"Đâu...đâu có...em...ổn...ổn mà."

Cô bé đáp lại lời Ashen.

"Đừng lo, hồi trước...hê hê... anh cũng như em vậy. Cũng sợ đi học."

"Thật...thật không."

"Tất nhiên."

Thực chất là Ashen nói dối, cậu không hề sợ khi lần đầu đi học mà thậm chí rất háo hức. Ashen nói tiếp.

"Em đừng lo, anh ở đây để giúp em, hãy nói cho anh biết đi."

Ngập ngừng một lúc, Olivia nói.

"Em sợ đi học, em sợ xa mẹ, em sợ...không ai chơi với em, em sợ cô đơn."

"Có anh này. Chẳng phải có anh đây sao, tại sao em phải sợ cô đơn, sao phải sợ không ai chơi cùng. Không phải chúng ta là người cùng làng sao"

Ashen nói vậy khiến Olivia có chút yên tâm. Cô bé hỏi lại.

"Anh sẽ chơi...cùng với em chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

Câu nói ấy giúp cô bé mỉm cười, dù nó chỉ thoáng qua.

Và rồi hai đứa trẻ ấy tiếp tục nói chuyện với nhau, mới đầu cô bé còn hơi ấp úng nhưng sau đó thì rõ ràng hơn.

Tiếng chuông nhà thờ lại vang lên và giờ học lại tới.

Ashen nói với Olivia.

"Giờ học tới rồi đó, em vào lớp đi kẻo sơ phải đi tìm."

"Vâng."

Cô bé đáp lại với một chút buồn.

Nhanh chóng trở lại lớp học, cậu bé ngồi xuống chỗ với khuôn mặt tươi cười.

'Ồ, đồ phiền phức về rồi à, gì đây có gì vui à mà cười tươi vậy nhỉ.' Dòng suy nghĩ của Sofia khi nhìn thấy Ashen lại lóe lên. Cô bé hỏi.

"Cậu có chuyện gì vui à mà cười suốt thế."

"Không có gì đâu. Tiểu thư đừng bận tâm."

Ashen đáp.

"Thế đừng cười nữa, trông gớm lắm."

Sofia nói ra một câu cọc cằn.

"Xin lỗi, tôi sẽ chú ý."

Ashen đáp lại.

Sofia không để ý tới Ashen nữa và tập trung vào bài giảng của vị linh mục đang giảng bài.

Các học sinh thì đang chăm chú nghe lời vị linh mục nói. Còn Ashen thì lại suy nghĩ về Olivia, vị linh mục đã để ý thấy cậu.

"Ashen, đứng dậy, nhắc lại một số nội dung ta vừa đọc."

Ashen bối rối đứng lên bối rối không biết trả lời thế nào. Vị linh mục nói.

"Ashen, con có chú ý nghe giảng không thế."

"Dạ...thưa cha..."

Ashen ấp úng.

"Đừng mất tập trung nữa, nghiêm túc học tập cho đàng hoàng vào. Cha mẹ con sẽ buồn lắm đó. Ngồi xuống đi."

Vị linh mục đó nói khiến Ashen khá xấu hổ. Sofia bên cạnh cười thầm.

'Đáng đời.'

Ashen cuối cùng đã tập trung học tập. Nhưng cậu cũng mong thời gian trôi nhanh đến giờ nghỉ để được gặp Olivia.

...

'Boong...boong...'

Tiếng chuông nhà thờ vang lên một lần nữa thông báo rằng đã tới 12 giờ trưa.

Vị nữ tu quản lý lớp học của Ashen đến và nói.

"Được rồi các con, tới giờ ăn trưa rồi, hãy tự đến nhà ăn và nhớ không đi đâu lung tung đấy nhé."

Các học sinh bắt đầu đi tới nhà ăn. Khi tới nơi từng người lấy một chiếc cốc nhỏ và khay gỗ hình tròn có 4 ngăn đựng thức ăn rồi xếp hàng chờ tại khu chia thức ăn nơi những người đầu bếp đang chờ sẵn để múc súp vào cốc và thức ăn vào khay. Khi lấy xong phần thức ăn của mình Ashen vô tình nhìn thấy Olivia đang ctìm chỗ ngồi, nhưng cô bé vân loay hoay không tìm được chỗ. Ashen gọi cô bé.

"Olivia!"

Nghe thấy người gọi mình cô bé liếc xung quanh tìm kiếm. Ashen tiến lại gọi thêm lần nữa.

"Bên này này, Olivia!"

Cô bé quay lại và nhìn thấy Ashen, cô bé bối rối hỏi.

"Anh gọi em...có chuyện gì ạ."

"Em chưa tìm được chỗ ngồi à, có muốn ngồi cùng anh không?"

Ashen hỏi, cô bé bối rối đáp lại.

"Được ạ? Em cảm ơn."

Cả hai tìm được một chỗ ngồi trên một chiếc bàn trống. Phía sau họ là Sofia cùng với hội con gái đang thay nhau hỏi những câu hỏi như.

"Tiểu thư, ngài thích ăn món gì nhất."

"Ngài cảm thấy vừa miệng chứ."

"Bình thường ngài hay ăn gì?"

Ở phía Ashen, cậu có nghe thấy nhưng không quan tâm, cậu chỉ tập trung dùng bữa và trò chuyện cùng Olivia.

"Em thấy thức ăn vừa miệng chứ?"

Cô bé khẽ gật đầu, cả hai chậm rãi dùng bữa với nhau, trong lúc ăn salad, Olivia có gẩy mấy miếng cà chua ra. Thấy thế Ashen hỏi.

"Em không thích cà chua à?"

"Em ghét chúng, mẹ em không bao giờ nấu chúng cho em cả."

Cô bé trả lời và tiếp tục gẩy những miếng cà cua ra khỏi chỗ salad. Ashen nhìn vào những miếng cà chua nói.

"Lãng phí đồ ăn là không tốt đâu, hay như này đi."

Vừa nói Ashen vừa lấy những miếng cà chua mà Olivia bỏ đi cho vào khay của mình và lấy phần thịt viên của cậu đưa cho Olivia.

"Anh sẽ đổi cho em phần thịt viên này của anh để lấy phần cà chua nhé."

Thấy thế Olivia ngại ngùng đáp.

"Đâu...đâu có được, đó là phần của anh mà, sao em dám nhận."

"Đừng lo, anh có phần cà chua của em mà."

Ashen đáp, Olivia lại nói.

"Thôi để phần cà chua lại cho em và lấy lại thịt viên của anh đi."

Ashen nói.

"Đừng lo anh cho em mà, cứ nhận đi."

"Vâng, nếu vậy em cảm ơn."

Olivia chậm rãi ăn phầ thịt viên Ashen cho và sau đó hỏi.

"Sao anh lại tốt với em như vậy?"

Ashen bối rối một lúc rồi đáp.

"Anh muốn thân thiết hơn với em, anh muốn làm bạn với em thôi. À mà em đã nói chuyện với ai ở đây ngoài anh chưa?"

"Em chưa, anh là người duy nhất đó."

Olivia nói và nhìn Ashen cười, khi thấy nụ cười của cô bé Ashen có chút đỏ mặt.

'Em ấy xinh đẹp quá.' Suy nghĩ của Ashen hiện lên trong đầu cậu một cách vô thức.

Ở phía bên kia, Sofia đã để ý đến Ashen ở phía đối diện.

'Cậu ta nói chuyện với ai vậy nhỉ? Em gái cậu ta à, không thể nào, hay là bạn cậu ta?'

Sofia im lặng suy nghĩ khiến các học sinh nữ để ý tới hướng cô bé nhìn. Một trong số đó hỏi nhỏ.

"Ngài để ý cậu trai Willy đó à."

Sofia giật mình đáp.

"Ai thèm để ý tên đó chứ, chỉ là ta tò mò cô bé bên cạnh là ai thôi."

Do Sofia đáp lại khá lớn khiến Ashen và Olivia quay lại nhìn với vẻ khó hiểu.

Tất cả bọn họ nhìn Sofia rồi đồng loạt hỏi.

"Ngài không thành thật chút nào, ngài thích người ta rồi phải không?"

"Đừng dùng cô bé ấy như vật chắn chứ, ngài nên nói luôn ra đi."

"Tôi thấy ngài hợp với cậu ta lắm đó."

Sofia giận dữ đáp.

"Các người thôi ngay!!!"

Câu nói ấy khiến các học sinh giật mình nhìn về phía Sofia. Có vẻ nhận ra mình đã đi quá xa cô bé đứng lên nói với giọng điềm tĩnh.

"Xin lỗi, tôi có hơi nóng giận, xin mọi người bỏ qua."

Sau đó cô bé ngồi xuống và nhận được lời xin lỗi từ những học sinh ngồi cùng bàn ăn.

"Tôi xin lỗi, mong ngài bỏ qua."

"Xin lỗi vì chúng tôi đã gây phiền phức cho ngài."

Sofia gật đầu cho qua. Phía nhóm Ashen đã không chú ý đến nữa.

"Có chuyện gì vậy nhỉ? Họ đang nói chúng ta à anh?"

"Chắc là không đâu, anh nghĩ thế."

...

Sau khi ăn xong Ashen và Olivia lại ra ngoài sân lớn trò chuyện. Cả hai ngồi dưới gốc cây để nói về rất nhiều thứ.

"Nè Ashen, anh sướng thật đó, anh có tận hai người chị gái để trò chuyện cùng."

"Em nghĩ vậy sao? Việc đó bình thường mà."

Ashen thản nhiên đáp. Olivia tiếp tục nói.

"Không đâu, không hiểu tại sao nhưng em muốn có một người chị gái hoặc em gái, nhưng bố mẹ em lại không thể cho em được, em không hiểu tại sao nữa, em chỉ biết là mẹ em không thể sinh được nữa thôi."

"Anh cũng nghe thế nhưng không biết tại sao, mà em bé được tạo ra thế nào nhỉ?"

Ashen hỏi một cách tò mò. Và Olivia đáp.

"Em cũng không biết."

Im lặng hồi lâu Olivia nói.

"Ashen à, từ giờ gọi em là Lily nhé."

"...Hả? Ý em là sao."

Ashen thắc mắc, Olivia nói tiếp.

"Đó là tên mà mẹ hay gọi em, em có hỏi lý do thì mẹ em nói là gọi vậy cho tiện. Em muốn anh gọi như vậy cho ngắn gọn hơn thôi."

Ashen hiểu ra và nói.

"Vậy Lily cũng có thể gọi anh là Ash cho tiện, mẹ anh cũng hay gọi anh như vậy."

Cả hai tiếp tục trò chuyện thì thấy Sofia cùng nhóm của cô bé xuất hiện, vừa gặp họ đã khá ngạc nghiên khi Ashen ở cùng Olivia, họ có tới gần hỏi.

"Nè Ashen, cô bé này là ai vậy?"

Ashen thì cũng thắc mắc không kém.

"Cậu là ai, sao lại hỏi tôi. Mà sao cậu biết tên tôi."

Cô bé hỏi cậu trả lời.

"Cậu quên rồi à, tớ là Mia ngồi cùng cậu năm trước mà."

Quả thật cậu có nhớ là ngồi cùng cô bé Mia kia nhưng không nhớ tên. Sau cùng cậu còn chẳng để sự tồn tại của Mia vào tâm trí của mình. Mia tiếp tục hỏi.

"Nè, cô bé này là ai vậy, là cậu thích à."

Điều này khiến cho tất cả đều dồn ánh mắt về Ashen, còn Olivia thì sợ hãi vì cô bé vốn rất sợ người lạ. Ashen trả lời một cách ngắn gọn.

"Tớ là bạn của em ấy, em ấy tên Olivia."

Sau đó cậu đứng dậy và cầm tay đưa Olivia đi ra chỗ khác trước sự chứng kiến của tất cả.

Bọn họ thì thầm.

"Như vậy không phải thích thì là gì."

"Nhìn cô bé xinh thật đó."

"Hình như cô bé đó cũng ăn trưa cùng Ashen trưa nay đó."

Sofia thì nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi mà chẳng bàn luận gì.

Sau khi đi ra một chỗ khác và ngồi xuống, cả hai im lặng không nói gì cả, sau cùng Olivia lên tiếng trước.

"Em cảm ơn vì đã giúp em."

Ashen ngạc nghiên hỏi lại.

"Em cảm ơn cái gì chứ, anh phải xin lỗi vì làm em khó chịu."

Olivia mỉm cười nói.

"Không đâu, em vốn rất sợ người lạ nên cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh đã giúp em, em phải cảm ơn anh chứ."

"Nhưng chúng ta cũng đâu tiếp xúc với nhau nhiều đâu. Tại sao em lại nói chuyện với anh bình thường được."

Ashen đáp. Olivia tiếp tục nói.

"Anh Ash à, anh còn nhớ lúc đó không, lúc anh đã chia sẻ cho em phần bánh dâu trong tiệc sinh nhật của anh ấy, lúc đó em đã từ chối nó, em phải cảm ơn anh mới đúng, nhưng em lại sợ vì vốn lúc đó chúng ta mới gặp nhau."

Sau một vài giây im lặng Olivia nói tiếp.

"Nhưng thật sự để mà nói thì em thấy khá vui vì đó là lần đầu tiên ngoài bố mẹ ra có người đối tốt với em. Bản thân em tuy sợ người lạ nhưng cũng muốn kết bạn và anh đã là người đầu tiên nói chuyện và kết bạn với em. Em cảm thấy vui lắm."

Olivia nhìn Ashen trìu mến và nói nói.

"Nè anh Ash ghé tai em nói cái này."

Ashen làm theo và...

Cậu bé hoàn toàn bất ngờ. Đó là một nụ hôn vào má, nó quá đột ngột, cậu vẫn còn ngơ ngác thì Olivia với khuôn mặt đỏ bừng nói.

"Cái này là em học của mẹ em đó."

Tiếng chuông báo hiệu đã hết giờ nghỉ, Olivia liền rời đi trước sự ngơ ngác của Ashen, cậu bé áp tay lên má và im lặng.

"Này Ash, em chưa nghe thấy tiếng chuông à, sao cứ ngồi ngây ra thế."

Đó là giọng của Angela đang đi cùng Helena nói tới chỗ Ashen.

Giật mình trong giây lát, cậu lập tức trở lại lớp học bỏ lại cặp sinh đôi không hiểu lý do.