Bữa tiệc được tổ chức kín đáo ở một khách sạn lớn trong thành phố, tôi đã phải vận dụng hết tất cả các mánh khóe và uy hiếp mới lấy được thông tin nơi tổ chức. Nhìn số lượng xe sang lần lượt đi vào, xem ra bữa tiệc này mời không ít khách lớn. Người mà sáng nay tôi sơ ý đụng phải cũng đã đến.
Chụp lại một vài biển số xe quen thuộc, thêm vài tấm kèm theo bóng lưng mơ hồ của các vị khách, chờ thêm đến khi không còn ai xuất hiện, tôi mới bắt đầu cẩn thận tiến lại gần khu vực khách sạn.
"Hùng à? Là chú đúng không?", một giọng đàn ông vang lên từ sau làm tôi giật nảy mình. Chết tiệt, bị phát hiện rồi à.
Tôi từ từ quay lại, dưới ánh đèn của khách sạn từ phía xa hắt lại, tôi lờ mờ nhận ra người trước mặt tôi là ai.
Chỉnh lại tư thế cho đàng hoàng, tôi đường đường chính chính lại gần anh ta, mỉm cười đáp, "Anh Lâm, anh vẫn còn nhớ em ạ"
"Vụ của chú trấn động thế, ai mà không nhớ chứ, huống hồ còn làm chung tòa soạn với chú một thời gian", anh ta vươn tay vỗ vai tôi vẻ bề trên, "Dạo này sao rồi, chú đang làm gì? Mà sao lại có mặt ở đây thế?"
"À em có việc gặp người quen ở gần đây ấy mà", tôi giả lả đáp lại, nhìn bộ trang phục anh ta đang mặc, dù đoán được phần nào nhưng tôi vẫn cố tình hỏi, "Nay anh đi đâu mà đóng vest lịch sự thế?"
"À thì…", dường như anh ta định nói ra, nhưng sau đó chợt khựng lại nhìn tôi đầy cảnh giác, "Không lẽ chú… chú biết ông ấy tổ chức tiệc ở đây hả? Chú theo dõi đến tận đây?"
Nếu anh ta đã nhận ra ý đồ của tôi, tôi cũng không buồn đóng kịch nữa mà im lặng mím môi, coi như thừa nhận.
Chợt anh ta nắm lấy bắp tay tôi vội vã lôi ra xa, bộ dạng kinh sợ hấp tấp, "Này anh hỏi thật, chú không muốn sống nữa rồi à? Năm đó chú bị lão dập cho thê thảm đến nỗi không thể bước chân vào ngành được nữa, thế mà chú vẫn không chịu bỏ cuộc hả? Không sợ mất luôn cái mạng hay sao mà còn mò đến tận đây, còn không biết bữa tiệc hôm nay quan trọng với lão như thế nào à?"
Tôi mỉm cười giả ngu, "Anh nói gì thế, tiệc nào ạ, nay em đến gặp người quen gần đây thôi mà"
Anh Lâm lườm tôi một cái vẻ biết tỏng, "Thú thực ai trong ngành cũng đều ngứa mắt lão lắm rồi, nhưng chú xem có ai dám động vào lão không? Dù anh với chú cũng không thân thiết gì, nhưng chứng kiến vụ của chú năm đó, anh khuyên thật là chú từ bỏ đi, đừng tự mình tìm đường chết nữa! Sau lưng lão là cả một rừng cây to cổ thụ chống lưng đấy!"
Giá mà tôi có thể từ bỏ được, nhưng tiếc thay, nợ máu phải trả bằng máu, giờ tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi. Nhìn hắn ngày ngày ra vẻ người tốt trên truyền thông dắt mũi dư luận, xây dựng hình tượng gần gũi trong sạch, khiến bao người mù quáng đặt niềm tin vào hắn, tôi không thể buông bỏ nỗi oán hận này được.
"Thôi, anh cũng chỉ khuyên được đến thế. Cũng nói thật với chú luôn, hôm nay anh cũng là đi theo hộ tống sếp anh tham dự bữa tiệc của lão đấy", đang nói bỗng anh ta sát lại gần, hạ giọng nói thầm, "Nghe nói còn có cả một vài chính khách tham dự nữa, hình như là người nước ngoài"
Chính khách nước ngoài? Tại sao lại có cả chính khách nước ngoài ở đây?
"Mà nghỉ việc xong chú mất tích đi đâu đấy? Trong ngành ai cũng hóng tin tức của chú, chỉ sợ chú có mệnh hệ gì"
"Em đi nhập ngũ ạ, mới ra quân năm ngoái"
Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên, nhìn tôi một lượt từ trên xuống, "Uầy, bảo sao nhìn chú trông vạm vỡ hẳn ra, nãy nhìn từ sau anh đã ngờ ngợ mà chỉ sợ nhận nhầm, haha. Trước thì lêu nghêu như cái sào, giờ thì ra dáng nam nhi lắm rồi!"
Nói xong anh ta còn bồi thêm vài cái vỗ vào bắp tay tôi, tôi mỉm cười đỡ lấy tay anh Lâm, sau đó thuận tay cũng vỗ lại vai anh ta, nhân lúc trượt tay xuống liền khéo léo gài chiếc bút máy có gắn camera thu nhỏ vào túi áo vest của anh ta, rồi chỉnh lại chiếc khăn tay ở phía trước che bớt lại.
"Nào có ạ, cũng được cái khỏe người hơn thôi anh"
Chuông điện thoại của anh ta chợt reo, anh ta lấy ra từ trong túi quần, thấy tên người gọi liền sốt sắng hẳn lên, "Chết chết sếp anh gọi rồi, anh đi đây, nào rảnh đi làm cốc cà phê nhá"
Sau đó anh ta biến mất vào trong khách sạn.
Mọi chuyện suôn sẻ đến bất ngờ! Giờ thì chỉ cần chờ bữa tiệc kết thúc để lấy lại chiếc bút bi từ anh Lâm mà thôi. Mong là sẽ thu thập được thông tin có giá trị.
…
Gần 12 giờ đêm, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc. Không một ai bước ra khỏi khách sạn.
Cơn buồn ngủ ập đến, tôi đành rời khỏi cửa hàng tiện lợi, tiến lại gần đó thám thính tình hình xem thế nào. Vừa đến gần, đúng lúc đó tôi đụng phải một chiếc ô tô màu đen đang lao ra khỏi hầm gửi xe. Tôi giật mình lập tức lùi lại ra phía sau.
Kítttt…
Tiếng phanh xe vang lên có chút chói tai. Cửa kính xe ngay lập tức hạ xuống.
"Anh không sao chứ?", người đàn ông cất giọng hoảng hốt.
Là anh ta?
Cơn ngạc nhiên qua đi, tôi hơi cúi người để nhìn rõ người ở trong xe, "Tôi không sao, xin lỗi anh vì đã lao ra như vậy"
Anh ta mỉm cười thở phào, "Không sao là tốt rồi. Trùng hợp ghê, lại gặp anh ở đây"
"Đúng vậy, thật trùng hợp. Anh có việc ở đây sao?", tôi giả vờ vô ý hỏi.
"À… tôi tham gia một bữa tiệc ở khách sạn này", anh ta đáp lại với vẻ không tự nhiên.
"Ồ, bảo sao, nếu anh không nói trước thì tôi suýt chút nữa đã không nhận ra với người đụng phải sáng nay rồi. Trông anh đẹp trai quá", tôi thân thiện trêu chọc.
Trước lời khen ngợi, bỗng anh ta tỏ ra ngại ngùng gãi gãi đầu rồi vội cúi mặt, giọng ấp úng, "Anh… anh quá khen rồi… Tôi…", sau đó anh ta đánh trống lảng, "Muộn thế này sao anh lại ở đây? Anh cũng có việc ở khách sạn này à?"
"À, tôi đang đợi một người", tôi cũng không giấu giếm, thản nhiên đáp.
"Ồ… bạn gái anh sao?", giọng anh ta có chút chưng hửng.
Tôi cũng không bận tâm quá nhiều, lắc đầu đáp, "Bạn thôi", sau đó định rời đi, "Xin lỗi anh chuyện vừa rồi nhé, tôi phải đi rồi. Tạm biệt"
"Khoan đã!", anh ta chợt gọi với lại, sau đó mở cửa bước xuống xe, "Tôi e là giờ anh không thể tự vào trong đó được đâu. Anh có muốn… tôi dẫn anh vào trong đó không?"
Ồ? Tự dưng mọi thứ dễ dàng thế này lại khiến tôi thấy có chút bất an, liệu có phải là sự bình yên trước cơn bão không?
Dù nghĩ vậy, nhưng cơ hội đã đến tay thì tại sao lại không bắt lấy? Tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.