Chủ nhân của tôi xinh đẹp tuyệt trần. Sự trong trẻo của ánh nắng ban mai, áng mây trắng lơ lửng giữa trời xanh mùa hạ, giọt sương sớm e ấp đọng trên phiến lá, chẳng thứ gì có thể lột tả được vẻ đẹp tinh khôi trong sáng của người. Nếu mà có thần tiên giáng thế chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi. Một vẻ đẹp mà bất cứ ai mà có được nó chắc chắn đó là phước phần được tạo hóa ban tặng. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu được sống với khuôn mặt đó, hẳn cuộc sống sẽ tuyệt vời lắm nhỉ?
Nhưng cái người được sở hữu món quà trời ban ấy, có vẻ cuộc sống của người không thực sự vui vẻ. Mỗi lần trở về nhà, người luôn mang một khuôn mặt ủ dột, phiền muộn. Chỉ khi trông thấy tôi, người mới trở nên vui vẻ một chút. Chủ nhân rất thích chăm sóc cho tôi, người thích mua những bộ quần áo xinh đẹp rồi lên đồ cho tôi như một nàng công chúa mèo kiêu kỳ nhất thế giới. Người cũng thích chải lông cho tôi, mỗi lần chải lông cho tôi, người đều ngân nga một khúc hát nhẹ nhàng, vừa chậm rãi chải cho tôi vừa nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu tôi, mang đến một cảm giác dễ chịu đến mức khiến tôi lần nào cũng ngủ thiếp đi. Người đặc biệt thích nhìn tôi ăn, người có thể ngồi bất động rất lâu chỉ nhìn tôi ăn bằng ánh mắt ngọt ngào dịu dàng nhất thế gian. Nhiều lúc tôi lại nghĩ đến mẹ mình, người đã lạnh lùng bỏ rơi tôi mà chẳng hề quay về tìm lấy một lần. Chẳng biết giờ bà ấy sống chết ra sao? Nhưng thú thực tôi cũng không thấy đau buồn quá nhiều, vì nếu bà không bỏ rơi tôi, làm sao tôi có thể tìm được một chủ nhân tốt đẹp thế này?
Dưới nhà chợt vang vọng tiếng mèo kêu gào inh ỏi. Thỉnh thoảng chủ nhân sẽ đem một con mèo hoang từ đâu đó trở về nhà, đủ các thể loại như: lông dài, lông ngắn; vằn mướp, tam thể, màu xám, màu cam; tinh nghịch đáng yêu, ngây thơ dịu dàng, lạnh lùng chảnh chọe,... vân vân. Đủ các thể loại. Mới đầu tôi khá thất vọng vì nghĩ rằng chủ nhân không còn thích mình nữa, nhưng sau khi những con mèo đó biến mất sau vài ngày, hoặc vài tuần, thì tôi đã thấy yên tâm trở lại rồi. Chí ít thì tôi vẫn là con mèo duy nhất làm bá chủ căn nhà này. Thôi thì có vẻ người rất thích mèo, nên khó trách không thể cưỡng lại những con mèo hoang yếu ớt mà đem về chăm sóc vài bữa.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng bước chân lên cầu thang chợt vang, hẳn là chủ nhân chuẩn bị đến phòng tôi rồi.
Cạch!
Cửa mở, người xuất hiện với khuôn mặt nhẹ nhõm, khuôn mặt xinh đẹp vui vẻ trong bộ đồ hơi lấm lem lại gần tôi xoa đầu, "Không làm mày sợ chứ? Bạn mèo lần này hơi ồn ào chút, thông cảm nha!"
Tôi đang nằm dài trên bàn nghịch mấy món đồ chơi, lười nhác dụi đầu vào tay người một chút, không ừ hử gì thêm.
Thấy tôi im lặng, người cực kỳ mãn nguyện xoa đầu tôi thêm vài cái nữa, sau đó chợt đứng dậy, "À nay có món mày thích đấy!", sau đó chạy xuống dưới nhà mang đồ ăn lên. Nghe đến đồ ăn tôi liền phấn chấn một chút, đá văng mấy món đồ chơi, nhổm dậy vươn người một cái giãn gân cốt để chuẩn bị ăn tối.
Nhăm nhăm nhăm!
Chẳng lâu sau, người đã mang đồ ăn đến, mùi đồ ăn thơm phức tràn tới kích thích khứu giác, bụng tôi bất giác cồn cào hẳn lên, tuyến nước bọt hoạt động hết công suất. Người đặt đồ ăn xuống bàn, vừa mở ra đã bị tôi lao vào ngấu nghiến. Thấy vậy người liền bật cười xoa đầu tôi, "Ăn từ từ thôi", sau đó lại ngồi nhìn tôi ăn như mọi khi.
Tâm trạng chủ nhân hôm nay có vẻ không tệ nhỉ?
Tôi thả chậm tốc độ ăn, lén ngước nhìn người. Dưới ánh đèn, khuôn mặt người đăm chiêu cùng ánh nhìn vô định, dường như đang đắm mình trong suy nghĩ gì đó. Gần đây trông người cũng hơi tiều tụy, cảm giác không được nghỉ ngơi điều độ, tuy vậy cũng không làm giảm bớt đi vẻ xinh đẹp của người đi chút nào. Mỗi khi người ngồi im như vậy, trông người hệt như một pho tượng cẩm thạch phát sáng được nghệ nhân tài hoa nhất thế gian tạc nên. Đặc biệt là đôi mắt của người có một sức hút khó tả. Hàng mi dài cong cong rủ xuống che bớt ánh mắt long lanh trong sáng, khi cười thì tựa như ánh mặt trời rực rỡ, khi buồn bã đăm chiêu - như lúc này đây, lại trở nên dịu dàng như mặt hồ yên ả đang phản chiếu ánh hoàng hôn. Một ánh mắt chẳng ai có thể khước từ hay cưỡng lại được.
Dường như nhận ra cái nhìn của tôi, người chợt định thần lại, mỉm cười sờ đầu tôi, "Nhìn gì thế?"
Tôi cụp mắt không đáp, lại tiếp tục ăn.
"Tao vừa từ chỗ bố trở về", chủ nhân khẽ thở hắt, nhẹ giọng nói.
Ồ, ra là vậy, bảo sao.
Tuy nhiên người cũng chỉ nói đến thế mà không tâm sự gì thêm, im lặng nhìn tôi ăn xong rồi bắt đầu dọn dẹp. Xong xuôi, người bắt đầu nhấc tôi lên, ngắm nghía một hồi. Hết kiểm tra quần áo, rồi lông, rồi móng.
"Móng dài ra nhiều quá!"
Người lại đặt tôi xuống ghế, đi kiếm đồ cắt móng.
Hừ, tôi ghét cắt móng. Chủ nhân của tôi dù rất chu đáo, nhưng riêng khoản cắt móng cực kỳ vụng về, lần nào cũng khiến tôi bị đau muốn chết!
Người vừa ngân nga một khúc hát nhỏ, vừa vui vẻ lại gần tôi với đồ cắt móng trong tay, khoảnh khắc bàn tay người với lấy chân tôi, tôi không kìm được sự khó chịu mà gừ một tiếng.
Chủ nhân bật cười, "Nào nào, bình tĩnh nào, tao biết mày không thích cắt móng, nhưng để dài như thế thì bất tiện lắm đó"
Tôi muốn nói là tôi rất đau, nhưng giả như giờ mà tôi biến lại thành người mà nói câu đó chắc hẳn chủ nhân sẽ lên cơn đột quỵ mất, người hẳn sẽ nghĩ tôi là quái vật mà bỏ rơi tôi mất thôi, giống như mẹ của tôi ngày xưa ấy. Thôi thì đành cố nhẫn nhịn chút vậy, ước gì móng của tôi sẽ không bao giờ dài ra thì tốt biết mấy.
"Sau tất cả thì có lẽ lão đã đúng mày ạ", bỗng chủ nhân chợt thủ thỉ.
Người đang nhắc đến bố của người. Hai chúng tôi có một điểm chung rất rõ ràng, đó là đều có những ký ức không tốt về gia đình, có lẽ đó là lý do khiến tôi luôn cảm thấy chủ nhân thân thuộc đến vậy. Mà dường như mọi rắc rối hàng ngày của người đều xuất phát từ hai chữ gia đình ấy. Bố của người luôn áp đặt người, nhưng người vẫn luôn cố gắng chứng minh điều ngược lại, rằng bố mới là người sai, nhưng cuối cùng? Người bỏ cuộc rồi ư?
Chủ nhân bỗng bật cười thành tiếng, một nụ cười vừa chua chát, bất lực lại len lỏi trong đó một cái thở phào nhẹ nhõm. Rồi có gì đó tí tách rơi trên người tôi.
Người đang cười, nhưng cũng đồng thời đang khóc. Bàn tay đang cắt móng cho tôi liền đánh rơi cái kéo, người vòng tay ôm chặt lấy tôi khóc nức nở hệt như một đứa trẻ. Người đang cần hơi ấm. Tôi cũng ôm lại người, khẽ dụi lại nhẹ nhàng an ủi. Tại sao tâm trạng của người lại phức tạp đến thế? Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
…..
Hai ngày sau, trong nhà không còn tiếng mèo gào inh ỏi nữa, hẳn là nó đã đi rồi. Từ ngày chủ nhân mang nó đi, người cũng chưa quay trở về nhà gần một tuần rồi. Tuy vậy, trong nhà vừa im ắng được đôi chút thì ngoài phố lại trở nên ồn ào đến lạ. Gần đây, con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ bỗng có rất nhiều người.
Căn nhà của chủ nhân là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, với sân vườn rộng rãi và bao quanh là hàng rào cây cao lớn lỉa chỉa, ngăn cách ngôi nhà với một con phố nhỏ bình thường khá ít người qua lại, vì có vẻ cuối phố có một con kênh nhỏ đã chặn lại khiến nó trở thành đường cụt. Trong số đám người đó, tôi nhận ra có một kẻ rất khả nghi.
Hắn ta đặc biệt nổi bật trong đám người, với chiều cao nổi trội và thân hình to lớn, trông hệt như một con chó nghiệp vụ dòng Béc-giê, đầy oai vệ và sẵn sàng lao vào cắn xé bất cứ kẻ tội phạm nào trong tầm ngắm. Nhìn đã biết là loại không nên dây vào.
Hay là có nhỉ?
Có vẻ kẻ muốn dây vào là hắn, vì hắn thường xuyên lảng vảng quanh căn nhà của chủ nhân, trong bộ đồ thể thao kín mít và đội mũ lưỡi trai lụp xụp che quá nửa khuôn mặt. Hắn còn đặc biệt trang bị thêm ống nhòm để chĩa vào căn nhà này, soi mói từng tí một, sau đó nhanh nhẹn ghi chép gì đó vào một cuốn sổ tay nhỏ. Lẽ nào là phóng viên?
Tôi chỉ biết chủ nhân là diễn viên kiêm người mẫu ảnh gì đó, nhưng tôi không chắc người có nổi tiếng đến mức có cả nhà báo tìm đến tận nhà để thám thính hay không. Rõ là trước đó chưa có ai tìm đến đây cả, hay là thời của chủ nhân đã tới rồi? Tóm lại thì, chắc chắn động cơ của hắn không tốt.
Nhưng vẻ ngoài của hắn làm tôi thấy sợ hãi, lông của tôi bất giác dựng đứng lên, một cảm giác nguy hiểm đang cận kề.