Nguyễn Hoài Thương chỉ tay về phía bầu trời: "Anh ơi, kia là cái gì?"
Nguyễn Hoài Lâm nhìn theo hướng chỉ tay của em gái, len lỏi trong nắng sớm bình minh là một dải mây trắng thẳng tắp, trông như đường bút dài được kẻ ngay ngắn trên nền trời ấm áp: "Đó là vệt khói của máy bay."
Khi vừa nhìn lên bầu trời lần nữa, anh mới nhận ra điểm bất thường, vệt khói ấy cứ nhấp nhô liên hồi rồi chậm rãi hình thành vết nứt, tạo ra khe hở kì lạ trên không trung, mang trong mình màu sắc của dải ngân hà rực rỡ nhưng ẩn trong sự đẹp đẽ đó lại là những vật thể mang hình thù quái dị, chúng bám lấy xung quanh viền của vết nứt, điên cuồng lao ra khỏi khe hở.
Nguyễn Hoài Lâm còn chưa kịp thích ứng với cảnh tượng kì lạ này xung quanh đã bỗng nhiên ngưng đọng, trước mắt anh xuất hiện một cái bảng trong suốt màu thạch anh tím xinh đẹp, màn hình hiện lên dòng chữ trắng nổi bật "Chào mừng đến với trò chơi của ta."