Chereads / Nhất thống thiên hạ / Chapter 1 - Sang thế giới mới

Nhất thống thiên hạ

Daoistw1RZaM
  • 7
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 82
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Sang thế giới mới

- Văn Hạo câu đang làm gì mà lâu vậy?

- Rồi đang xuống đây.

- Cậu lúc nào cũng chậm chạp như vậy phim chiếu rạp sắp hết rồi,lần trước cũng vậy.

-Tại hôm quá tôi xem sách quá muộn đấy chứ.Sách gì đâu mà hãy quá trời.Cha ông ta đánh trận giỏi như vậy mà không bao giờ đi xâm lược nước khác nếu không lãnh thổ nước ta đã to ngang Trung Quốc rồi.

-Bộ cậu tưởng chiến tranh dễ lắm à? Đâu phải ai cũng giỏi như Hưng Đạo Đại Vương đâu.

-Thì tôi biết.Nhưng tôi cũng tự tin vào khả năng của mình mà.Nếu tôi có thể trở về thời chiến, tôi tin chắc mình có thể thống nhất châu Á.

-Tự tin vậy sao?Thế thì cứ tiếp tục mơ mộng nữa đi .Giờ thì đi nhanh không lại muộn giờ chiếu phim bây giờ.

Thế là Văn Hạo và cậu bạn thân từ nhỏ ( Trần Thanh) chạy nhanh đến rạp chiếu phim.

Đúng vào lúc cả hai đang định sang đường để vào rạp chiếu phim , một chiếc container mất lái chạy đến và lao thẳng vào cả hai . Hai người không kịp phòng bị và cứ thế cả hai đều bị xe đâm làm tử vong vì không kịp đưa đến bệnh viện kịp thời. Trước lúc chết, Văn Hạo cảm thấy thật nuối tiếc cho bản thân vì sinh không gặp thời và cái chết đầy lãng xẹt như vậy. Đầu óc bắt đầu mờ dần rồi từ từ nhắm mắt xuôi tay.Dù sao ở thế giới này cậu cũng không còn gì để nuối tiếc bởi cậu cũng không có người thân và cũng chỉ có Trần Thanh là người bạn quan trọng nhất nhưng cũng đã chết cùng mình. Văn Hạo tự nhủ bản thân rằng nếu có kiếp sau thì anh vẫn muốn làm ảnh em với Trần Thanh.

Bỗng Văn Hạo đột nhiên mở mắt ra bỗng nhiên thấy rất nhiều người đang tụ tập báo quanh mình.Mọi người còn mặc toàn là quần áo cổ trang nữa.Đang định lên chào hỏi bỗng nhiên nhìn thấy bàn tay của mình khá nhỏ nhắn, Văn Hạo giật mình.'Chả lẽ mình là một đứa trẻ. Mình xuyên không rồi sao.'Văn Hạo kiếp trước mặc dù đọc rất nhiều sách sử cả Việt Nam lẫn Trung Quốc,nên không lạ gì mấy thể loại xuyên không.Vì vậy Văn Hạo không mất nhiều thời gian trong việc thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm này thậm chí còn có chút mong đợi không biết mình xuyên về thời đại nào đây.

Bỗng cậu nhìn sang còn nhìn thấy một đứa trẻ khác cũng đang được bà đỡ đón ra.'sinh đôi sao' Văn Hạo nghĩ thầm.Trong thời đại này mà vẫn có thể sinh đôi thật hiếm thấy.Kiếp trước dù không xa lạ gì với việc sinh đôi,nhưng phải biết đây là thời xưa a.Thời này mà có thể sinh đôi ắt gia đình vui vẻ hạnh phúc và được trời thương.Dù sao phong kiến mà, rất coi trọng mê tín dị đoan.

-Ôi ông bà chủ ơi ,phụ nhân đã sinh ra được hai cậu chủ rất khỏe mạnh.Ông bà chủ sau này hưởng phúc lớn.

-Ha ha ha.

Một giọng cười rất sảng khoái kêu lên thu hút sự chú ý của Văn Hạo.Đó là giọng cười của một nam nhân có thể hình khá cao to.Ông ta sau khi cười lớn thì đã bắt đầu lại gần hai đứa trẻ rồi nói với nương tử của mình:

-Nương tử . Ngươi thật tốt a.Sau này ta với ngươi được hưởng phúc không nhỏ a.Sau này bọn nó theo ta học võ ắt sẽ phóng hầu bái tướng dễ như trở bàn tay. Chỉ sợ so với quán quân hầu Hoắc Khứ Bệnh cũng được đi.Ha ha ha.

'quán quân hầu Hoắc Khứ Bệnh.Vậy có phải ta xuyên đến một triều đại nào của Trung Quốc rồi hãy không.Thật là chờ mong xem đây là triều đại nào quá đi'.

-À ,phu quân.Người đã nghĩ ra danh tự nào cho hai nhi tử chưa?

-Ừm.Không bằng lấy Hoàng Tự là con trưởng Hoàng Kì là nhị nhi tử đi .

'Cái gì?Hoàng Tự?Đây không phải là đứa con bị bệnh trời đánh từ nhỏ của Hoàng Trung thời Tam Quốc khiến cho Hoàng Trung long đong khắp nơi tìm thầy thuốc chữa trị nhưng vẫn bị chết sao.Số ta sao khổ vậy.Những tưởng bản thân có thể làm lại cuộc đời:"tỉnh chưởng khống thiên hạ, say toạ mỹ nhân đùi".Chả nhẽ ta xuyên không một cách vô ích hay sao...'

Đúng lúc này ,trong đầu Văn Hạo bỗng vâng lên một thành âm máy móc :Tình!Hệ thống kích hoạt!"