Ánh sáng nhấp nháy từ các thiết bị khoa học trong phòng thí nghiệm tạo nên một không gian vừa lạnh lẽo vừa đầy căng thẳng. Vương Huy, một kỹ sư trẻ tuổi với đôi mắt sáng, đứng trước màn hình lớn, nơi hiện lên những dữ liệu biến động của căn bệnh "Khô Héo." Các con số đỏ chót khiến anh cảm thấy bất an, như thể chúng đang nhắc nhở về sự tàn phá mà nhân loại đã tự gây ra cho chính mình.
"Chúng ta đang ở trong tình thế nghiêm trọng," một giọng nói từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Huy. Đó là Tiến sĩ Minh, người đứng đầu dự án nghiên cứu về căn bệnh. Bà bước đến gần, gương mặt thể hiện rõ sự lo lắng.
"Chỉ còn vài hành tinh nữa có thể chịu đựng được sức tàn phá này. Nếu không tìm ra giải pháp, chúng ta sẽ không còn nơi nào để sống," Tiến sĩ Minh nói, giọng bà khẽ run.
Vương Huy gật đầu, cảm giác nặng nề đè lên vai. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời tối tăm và những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc quý bị chôn vùi trong sự hoang tàn của một thế giới đã từng rực rỡ.
"Chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này," Vương Huy quyết tâm nói. "Có thể nó có nguồn gốc từ những gì chúng ta đã làm trong cuộc chiến trước đây."
"Đúng vậy," Tiến sĩ Minh đồng ý. "Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể khám phá ra nguồn gốc đó? Chúng ta không thể rời khỏi hành tinh này nữa. Mọi cuộc thám hiểm đều không thành công."
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Vương Huy. "Nếu chúng ta có thể tìm thấy một di tích cổ nào đó, có thể có manh mối về năng lượng mà chúng ta cần. Tôi đã nghe nói về hành tinh Aeloria, một nơi từng được cho là có linh khí dồi dào."
"Đó là một nơi nguy hiểm," bà Minh phản đối. "Nhiều đội thám hiểm đã không trở về từ đó."
"Nhưng chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác!" Vương Huy kiên quyết. "Nếu không hành động ngay bây giờ, sẽ không còn ai để cứu vớt. Tôi sẽ tự mình đi."
Tiến sĩ Minh nhìn anh, đôi mắt bà chứa đựng nỗi lo âu và sự kính nể. "Nếu bạn quyết định như vậy, tôi sẽ hỗ trợ bạn. Nhưng hãy cẩn thận. Hành tinh đó có thể là cái bẫy chết người."
---
Những giờ sau đó, Vương Huy chuẩn bị cho cuộc hành trình của mình. Anh đã thu thập tất cả thiết bị cần thiết: bộ đồ không gian, máy tính xách tay, và những dụng cụ nghiên cứu nhỏ gọn. Trong lòng anh trào dâng cảm xúc, vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hành tinh Aeloria có thể là cơ hội duy nhất để cứu lấy thế giới, nhưng cũng có thể là nơi chấm dứt mọi thứ.
Khi lên tàu, anh cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao trùm. Những thành viên trong nhóm đều có nét mặt buồn bã, họ hiểu rằng cuộc hành trình này đầy rẫy nguy hiểm. Vương Huy quay sang họ, cố gắng truyền đạt một chút hy vọng.
"Chúng ta có thể làm được điều này. Hãy tin tưởng vào khả năng của chúng ta. Aeloria có thể là câu trả lời cho mọi vấn đề mà chúng ta đang đối mặt," anh nói với sự tự tin, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm.
---
Tàu vũ trụ bắt đầu cất cánh, rời khỏi bề mặt hành tinh đang dần tàn lụi. Khi khoảng cách giữa họ và hành tinh mẹ càng xa, những lo âu càng lớn hơn trong tâm trí Vương Huy. Anh nhìn ra cửa sổ, hình ảnh hành tinh xanh lam ngày càng nhỏ lại, như một giấc mơ đang dần tan biến.
"Điều gì đang chờ đợi chúng ta ở Aeloria?" anh tự hỏi, trong khi tàu vũ trụ lao vào khoảng không gian vô tận, nơi chỉ có những ngôi sao lấp lánh. Giờ đây, không còn đường lui, Vương Huy và nhóm của anh chỉ còn lại hy vọng và quyết tâm, và khát khao tìm kiếm ánh sáng trong một thế giới đang khô héo.