Khi ánh sáng từ Nguyên Thạch rọi sáng căn phòng trong thư viện cổ, Lâm Huy và những người bạn của mình cảm thấy như một luồng sinh khí mới đang tràn vào. Họ đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng giờ đây, với nguồn tài nguyên quý giá trong tay, hy vọng trở lại.
"Chúng ta cần phải chuẩn bị cho nghi lễ ngay bây giờ," Lâm Huy nói, nhìn vào cuốn sách quý. "Đây là cơ hội để khôi phục linh khí cho thế giới."
Đặng Minh gật đầu, trong khi người đàn ông trung niên, tên là Tôn Lâm, mở cuốn sách và tìm kiếm phần mô tả nghi lễ. "Có nhiều bước cần thực hiện. Đầu tiên, chúng ta phải tạo một vòng tròn ánh sáng để bảo vệ."
Cả ba người nhanh chóng làm theo hướng dẫn. Họ sắp xếp lại bàn ghế, tạo ra một không gian trống giữa căn phòng. Lâm Huy cầm Nguyên Thạch, cảm nhận nguồn năng lượng từ nó đang hòa quyện với ánh sáng từ viên đá đen.
"Chúng ta cần một vị trí trung tâm," Tôn Lâm nói. "Lâm Huy, hãy đặt Nguyên Thạch ở giữa vòng tròn."
Khi Nguyên Thạch được đặt vào vị trí trung tâm, một luồng ánh sáng mờ ảo phát ra, tạo thành một vòng tròn lớn. Lâm Huy đứng bên cạnh, tay vẫn nắm chặt viên đá đen, lòng tràn đầy hồi hộp.
"Giờ thì, chúng ta cần tập trung," Tôn Lâm tiếp tục. "Hãy suy nghĩ về những gì chúng ta muốn khôi phục: linh khí, sức mạnh, và hy vọng cho nhân loại."
Họ nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung suy nghĩ. Lâm Huy cảm nhận được sức mạnh trong lòng, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Ánh sáng từ Nguyên Thạch dường như cộng hưởng với suy nghĩ của họ, làm cho không gian xung quanh trở nên sống động hơn.
"Bây giờ, hãy kết nối với nhau," Đặng Minh nói, mở mắt và nhìn vào Tôn Lâm và Lâm Huy. "Hãy tạo ra một nguồn sức mạnh chung."
Cả ba cùng nắm tay nhau, cảm nhận dòng năng lượng chảy qua. Lâm Huy nhắm mắt, tập trung vào viên đá đen, cho phép sức mạnh từ nó tràn vào cơ thể mình. Anh hình dung linh khí khôi phục, những cây cối xanh tươi, những dòng nước trong lành, và con người sống hòa bình với thiên nhiên.
Khi họ càng tập trung, ánh sáng từ Nguyên Thạch càng rực rỡ hơn. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, và một luồng ánh sáng trắng bùng nổ từ vòng tròn. Lâm Huy mở mắt, và nhìn thấy hình ảnh của những linh hồn đang bay lượn quanh họ, ánh sáng của linh khí đang hồi sinh.
"Chúng ta đang thành công!" Tôn Lâm kêu lên, giọng nói tràn ngập phấn khích.
Ánh sáng càng ngày càng mạnh, và Lâm Huy cảm thấy như mình đang được hòa vào dòng năng lượng. Linh khí bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, chạm vào mọi vật trong thư viện. Những cuốn sách, những đồ vật, tất cả đều sáng lên trong ánh sáng của linh khí.
Nhưng đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, làm rung chuyển cả căn phòng. Một bóng tối khổng lồ xuất hiện, từ bóng tối trong góc căn phòng. Sinh vật bóng tối mà họ đã đối mặt trước đây đã quay lại, lần này với sức mạnh gấp đôi.
"Không! Chúng ta không thể để nó phá hỏng nghi lễ!" Lâm Huy thét lên, lòng tràn ngập lo lắng.
"Chúng ta phải bảo vệ vòng tròn!" Đặng Minh nói, nhưng ánh sáng từ Nguyên Thạch dường như đang dần suy yếu.
Lâm Huy cảm thấy sức mạnh từ viên đá đang giảm dần. Anh cần phải tìm cách tăng cường nó, và anh biết, chỉ có cách kết hợp sức mạnh của tất cả mọi người mới có thể vượt qua thử thách này.
"Đứng vững! Chúng ta phải tăng cường sức mạnh!" Lâm Huy hét lên. "Tập trung tất cả vào viên đá!"
Họ nắm chặt tay nhau hơn nữa, và Lâm Huy cảm thấy nguồn năng lượng từ mọi người dần hòa quyện lại. Anh cảm nhận được những ý chí mạnh mẽ, và như một luồng điện, sức mạnh từ viên đá đen lại bùng nổ.
"Ánh sáng sẽ chiến thắng bóng tối!" Lâm Huy thét lên, và ánh sáng từ Nguyên Thạch cùng với viên đá đen kết hợp tạo thành một cơn sóng ánh sáng mạnh mẽ, lao thẳng vào bóng tối.
Bóng tối gầm lên, nhưng lần này nó không thể chịu nổi sức mạnh. Ánh sáng bao trùm nó, làm cho nó co rúm lại. Cơn sóng ánh sáng không ngừng tiến về phía sinh vật, như thể nó muốn nuốt chửng bóng tối.
"Tiếp tục! Đừng bỏ cuộc!" Tôn Lâm kêu gọi.
Khi ánh sáng cuối cùng cũng chạm vào bóng tối, một tiếng nổ vang dội, và một cơn gió mạnh thổi qua căn phòng. Bóng tối tan biến, để lại chỉ ánh sáng rực rỡ.
Họ đứng đó, thở hổn hển, nhưng lòng tràn ngập niềm vui. Ánh sáng từ Nguyên Thạch và viên đá đen hòa quyện, dường như đã biến thành một thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả.
"Chúng ta đã thành công!" Lâm Huy thốt lên, nhìn quanh. "Chúng ta đã khôi phục linh khí!"
Căn phòng dần lặng lại, và ánh sáng từ Nguyên Thạch bắt đầu lan tỏa ra bên ngoài, như một làn sóng sinh khí. Họ biết rằng cuộc hành trình chưa kết thúc, nhưng giờ đây, họ đã có sức mạnh để đối mặt với những thử thách tiếp theo.
Lâm Huy, Đặng Minh, và Tôn Lâm, mỗi người đều cảm nhận được sự kết nối với nhau và với linh khí, như một phần của một vòng tròn lớn hơn. Họ đã vượt qua những bóng tối, và giờ đây, ánh sáng dẫn lối cho họ tiến về phía trước, mở ra những chân trời mới cho tương lai.