Tối hôm đó, thư viện lặng im đến lạ kỳ, chỉ còn vài ánh đèn ấm áp chiếu xuống những giá sách dài. Aiko đến sớm, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài khi chờ đợi Takumi. Trời đêm hôm nay không mưa, nhưng bầu trời vẫn mờ tối, phảng phất sự tĩnh lặng như chính khoảnh khắc Aiko gặp Takumi dưới cơn mưa hôm trước.
Riku và Minako đến đầu tiên, hào hứng ngồi xuống bàn, bày ra đủ loại sách vở và dụng cụ học tập. "Mọi người chuẩn bị hết chưa? Hôm nay sẽ học thật hiệu quả nha!" Riku tươi cười, đùa giỡn khiến không khí thư viện có chút náo nhiệt. Takumi bước vào ngay sau đó, vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng Aiko có thể nhận ra sự trầm lặng từ ánh mắt của cậu.
"Aiko, cậu đọc hết phần lý thuyết chưa? Chúng ta cần hoàn thành nghiên cứu này trước khi kết thúc tuần đấy," Takumi ngồi xuống, khẽ hỏi cô bằng giọng điệu điềm đạm, như không có gì đáng bận tâm. Nhưng trong lòng Aiko, câu hỏi đơn giản ấy lại mang đến một cảm giác ấm áp và thân quen lạ thường.
Cả bốn người chia việc, mỗi người tập trung vào một phần nhỏ của dự án nhóm. Aiko và Takumi được phân công nghiên cứu một phần cùng nhau, trong khi Riku và Minako làm phần còn lại. Cô ngồi gần Takumi, lặng lẽ viết vào sổ những ghi chú từ các cuốn sách trên bàn. Đôi khi ánh mắt của họ gặp nhau qua từng trang sách, mỗi lần như vậy Aiko lại thoáng ngại ngùng, nhưng vẫn khẽ mỉm cười. Takumi, dù lạnh lùng, vẫn thường im lặng lắng nghe từng câu cô nói.
Phút Giây Im Lặng
Công việc nhóm diễn ra suôn sẻ, và không khí trong thư viện dần trở nên ấm áp hơn. Khi hoàn thành phần việc của mình, Riku và Minako quyết định ra ngoài ăn tối trước, để lại Aiko và Takumi ngồi lại ở bàn.
Giữa không gian yên tĩnh, Aiko ngập ngừng, cảm giác có gì đó khác lạ nhưng lại dễ chịu bên cạnh Takumi. Cô khẽ hỏi, "Takumi, vì sao cậu thích đến thư viện như vậy?"
Takumi ngừng lại một chút rồi trả lời, "Tôi thích sự yên tĩnh. Ở đây, có thể suy nghĩ mà không bị ai quấy rầy."
Aiko mỉm cười, lặng lẽ nhìn Takumi. "Tôi cũng cảm thấy như vậy… Cậu thật sự rất khác biệt," cô nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ.
Takumi nhìn Aiko một lúc, nhưng không nói gì thêm. Họ cùng ngồi im lặng, chỉ có tiếng lật trang sách và ánh đèn dịu dàng chiếu xuống bàn, phản chiếu trên gương mặt của cả hai.
Tối Hôm Ấy
Trước khi ra về, Aiko bất ngờ gọi Takumi lại khi cả hai chuẩn bị rời khỏi thư viện. "Cậu… cậu có muốn thử món bánh ngọt mới mà Riku nói không?" Cô rụt rè đề nghị, tự dưng cảm thấy hồi hộp hơn thường ngày.
Takumi khẽ nhướn mày nhưng không từ chối. "Được thôi, tôi không ngại thử," cậu đáp gọn.
Họ cùng đi đến quán bánh ngọt nhỏ gần trường. Ngồi bên cửa sổ, Aiko gọi một phần bánh caramel sữa, còn Takumi thì chỉ uống một tách cà phê. Bầu không khí giữa hai người vừa ngại ngùng lại vừa dễ chịu, mỗi lần ánh mắt của Aiko vô tình chạm vào Takumi, cô lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp không thể diễn tả.
"Hình như hôm nay có điều gì vui?" Aiko nhẹ nhàng hỏi khi thấy Takumi khẽ mỉm cười trong lúc nhìn ra ngoài.
Takumi nhìn cô, đôi mắt lấp lánh chút gì đó tinh nghịch. "Không có gì đâu… chỉ là hôm nay thấy thư viện không quá ồn ào."
Aiko bật cười, nhẹ nhàng đáp lại, "Cậu thật đặc biệt, Takumi. Nhưng chính điều đó làm tôi cảm thấy yên bình khi ở bên cạnh cậu."
Takumi im lặng một lúc, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của cậu lại có chút gì đó nhẹ nhàng hơn khi nhìn Aiko.