AU: Harry Potter.
Tag(s): 3player, violence, discrimination, angst, fluff, toxic relationship.
Chapter: Chương 1.
Note: bản chưa hoàn chỉnh, chờ beta.
--------------------------
Đêm ngày 31 tháng 8 năm 1938.
Vương Quốc Anh.
London.
Số 66, đường Knightsbridge.
Khách sạn Mandarin Oriental Hyde Park.
Trong phòng khách trang nhã Royal Suite, có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên lối ra ban công, cùng khiêu vũ một điệu waltz nhẹ nhàng trên nền nhạc cổ điển. Dáng người cao lớn hơn nhẹ giọng nói điều gì đó với mỹ nhân nhỏ đang yểu điệu ngả vào lồng ngực mình, có thể đó là một câu chuyện thực sự hài hước vì xem kìa "nàng" đã cười rồi.
- Nhìn em chẳng nam tính chút nào hết, bé.
Người nọ rút đũa phép hạ bùa tan ảo ảnh lên phạm vi xung quanh, tay chống lên lan can, rũ mắt làm ra vẻ bất cần đời. Đừng tưởng ả không biết nãy giờ đám Muggles kia đang dõi mắt lên trên đây.
- Xem ra đây là thành quả của hai cốc bia bơ?
Axl trầm ngâm không đáp, bản Concerto Brandeburg lãng mạn cùng khúc tứ tấu của Schubert giao thoa chầm chậm chiếm lấy linh hồn ả, thanh âm hòa quyện đến lạ kì, nhưng ả lại mang trong mình một nỗi lòng bí bách, đến cả vầng trăng non hiện hữu trên cao kia cũng không thể xoa dịu cơn đau hằng đêm ùa về trong tâm trí.
Igipé, em của tôi, vật nhỏ.
Những năm tháng xa em, từng cơn mộng mị cứ thế cuốn lấy, dường như muốn nuốt chửng Axl. Càng vùng vẫy lại càng không thấy lối ra, càng chờ đợi một bàn tay thân thuộc lại càng không thể.
- Em có phiền không nếu đôi mình trao đổi vị rượu ban nãy?
Cô ả nâng cằm em, chậm rãi rải hoa trên gò má người thương. Đắm mình vào men say từ vị rượu vang Marquis d'Angerville Volnay vương lại trên khóe môi người tình nhỏ, Axl rà môi mình lên môi em, chậm rãi mời gọi, từ từ quấn lấy dẫn dắt chàng Romeo ngây thơ ấy sa đọa vào cuộc chơi đầy xúc cảm. À, đây rồi, là hương thơm thuộc về em, bông hoa chuông của ả. Sau 5 năm chia cách, Axl siết lấy eo Igipe, dùng cơ thể mình để nói cho em biết:
Thân ái, tôi say rồi, say em.
Axl không thích Volnay vì cái mùi ngọt ngấy nó mang lại nhưng cùng một mùi vị, khi nó đến từ em lại khiến tam tiểu thư chết mê chết mệt. Cam thảo, mận điểm xuyết chút cay nồng mà hạt mù tạt đen đem lại khi hòa cùng vị tinh tế thêm chút ngọt ngào đến từ griotte anh đào.
- Em chưa từng nói rằng mình đồng ý, mi cielo.
Ngừng lại một chút cho em thời gian bình tĩnh lại với bầu không khí trong lành giữa thủ đô Luân Đôn, thiếu niên vòng tay qua cổ Axl, kéo ả xuống rồi rỉ mật ngọt vào trái tim chú ong nhỏ đang kích động vì phấn hoa. Igipévirizoelur có chất giọng lạ, giọng em không trầm không bổng nhưng ấm áp, tràn ngập hơi tình, nó khiến mọi điều em nói ra đều thật dễ nghe.
Axl cười cười thuận theo, hé mở cánh môi nhường em quyền làm chủ. Igipé là một đáng yêu ngỗ nghịch, một người cao kiều xinh đẹp, quỷ nhỏ ương bướng, là bé yêu với mùi hương hoa hồng buổi sớm, em là vật nhỏ thuộc về tam tiểu thư.
- Tôi cho rằng tôi có thể?
Thiếu niên lắc nhẹ đầu tỏ vẻ không đồng ý, gò má em ửng lên áng hồng do men say. Dĩ nhiên, Axl đã chẳng ngại ngần khi đặt môi lên má em hôn một cái thật kêu.
Concerto Brandeburg ngừng lại nhường sân chơi cho bản độc tấu violin từ người con gái với mái tóc xanh mướt tựa tán cây sồi trong cánh rừng Irati xinh đẹp tọa lạc trên miền nam nước Pháp. Sự hiện diện của một tồn tại khác trong phòng không khiến hai kẻ đang tán tỉnh nhau bên ban công ngại ngùng, ngược lại, còn có thêm một chút táo bạo. Tia nắng hạ khuất sau tán lá, nhường chỗ cho màn đêm tăm tối cùng sự ám ảnh về em.
La Romanesca, tác phẩm kinh điển được viết nên bởi Fernando Sor, dưới cây vĩ của Trésoir d'Aurélie biến hóa từ bản nhạc lột tả sự cô đơn và nỗi nhớ khiến người nghệ sĩ guitar nọ thao thức thành giai điệu mềm mại làm nổi bật vẻ kiêu sa đầy lãng mạn. Khúc mở đầu đầy da diết bằng những nốt nhạc dịu dàng và trầm ấm, tiếng vĩ cầm bao phủ không gian bằng âm điệu da diết. Trésoir dùng la romanesca gửi lời thương yêu đến người dấu yêu.
Còn nhận ra hay không lại phải xem ý họ thế nào rồi.
- Ma chérie hôm nay nổi hứng chơi nhạc quê em sao?
Ánh mắt cậu chủ nhỏ nhà d'Aurélie chú ý đến đôi tay điệu nghệ đang dạo chơi trên dây đàn. Giai điệu nồng nàn như ái tình trong mắt người nọ cuốn lấy, khiến em si mê một cách kì lạ.
Mà, người bên cạnh em cũng đâu kém gì?
La Romanesca lôi cuốn linh hồn người nghe ngay từ những thanh âm đầu tiên. Một bức tranh hoàn hảo được tạo nên bởi sự kết hợp khéo léo giữa những nốt nhạc đơn giản nhất đến những đoạn nhạc phức tạp, sự biến đổi đầy tinh tế từ giai điệu nhẹ nhàng và du dương đến sôi động nhịp nhàng. Nếu nói bản nhạc là một câu truyện thì tiếng violin chính là người kể chuyện dẫn dắt nốt thăng trầm trong dòng cảm xúc người nghe. Axl bật cười khi thấy một tên muggle không tên tuổi ở trên ban công đối diện đang nhún nhảy theo điệu nhạc dẫu cho hắn chẳng thấy gì cả. Tam tiểu thư rút trong ngực ra một bọc tiền làm từ vải tơ nhện đặt lên thành lan can lạnh ngắt, nói:
-Tôi cá ba đồng galleons, gã đó là George Banto, kẻ tự nhận được đặt tên theo đức vua George V trên báo hôm trước.
- Còn em cá 10 đồng sickles rằng người đàn bà đang quấn lấy gã đó tên Astoria, phù thủy mới đào tẩu khỏi trại giam nhà Schwarzenberg.
Nhận ra ánh mắt ả đang dừng ở đâu, Igipé chống cằm bình phẩm, chẳng chần chừ cùng ngắm nhìn. Hai đứa trẻ 11 tuổi ôm lấy nhau thưởng thức cảnh phong tình giữa đêm trời mát tại thủ đô xứ sương mù. Axl nhướng mày, trong tâm trí hiện lên dấu hỏi chấm thật to.
- Thôi nào, sao lại nhìn em như thế?
Igipévirizoelur ngả người lên tay vịn nhưng thay vì giật nảy lên vì cái lạnh sau đó như mọi lần thì có vẻ thoải mái lắm, thiếu niên nọ lười biếng dùng bùa triệu hồi gọi chai Volnay còn chưa uống hết ra đặt lên môi nhấp một ngụm. Dường như chẳng để ý đến ánh nhìn có phần giống như mới được khai sáng cho điều gì đó của Axl.
- Chao ôi, thế giới này là một sân khấu lớn, ai cũng là diễn viên thôi chị.
Chỉ là có người làm sao hạng A thì cũng có kẻ làm tên hề trên phố dẫu cho có giàu có đến đâu. Đây là điểm khác biệt giữa tên ăn xin nằm vật vờ trên những đại lộ ở quận Westminster và đám nhà giàu mới nổi thác loạn trong những quán bar, khách sạn sang trọng nhất quận Kensington.
Gã ăn mày sẵn sàng làm đủ thứ, bày ra đủ trò vui để có được năm đồng bảng từ người qua đường. Còn những vị công tử, tiểu thư tưởng rằng mình đã đạt đến đỉnh cao đời người, muốn dùng đôi móng gớm chiếc của mình tiến vào lại là món đồ chơi rẻ rúng cho đám trâm anh thế phiệt. Muggle cũng thế, phù thủy cũng vậy.
Ngươi có thể cao quý nhưng, luôn luôn, có ít nhất một người cao quý hơn ngươi.
Thế nên mới nói, cuộc sống là thứ ta nên nhìn vào bề nổi, đừng tự mình cúi xuống tìm hiểu thêm. Đến lúc nhận ra rồi có muốn cũng không thể quay lại như trước, trầm luân giữa ranh giới thực tại và ước mơ. Igipé khinh bỉ nhìn xuống lũ trẻ con bằng tuổi mình đang líu ríu.
- Tôi chưa từng nói rằng mình không thích nó, ma marque d'amour. À, thêm 10 đồng galleons, đám chó săn paparazzi sẽ đem nó lên trang nhất tờ London Newspaper ngày mai.
Tạm gác lại việc chơi nhạc, Trésoir đặt cây vĩ cầm lên bàn, thong thả rót cho mình một ly Marquis d'Angerville Volnay. Không vội nói tiếp, Trésoir đặt chiếc ví Tom Ford được thêu tên mình vào tay thiếu niên tóc vàng. Xong, lại khéo léo Cô (nàng) đẩy cửa bước ra ngoài, bàn tiệc cuối cùng cũng đã đủ người:
- Em biết đấy, nhạc Tây Ban Nha có chất riêng mà hiếm nước nào làm được. Nỗi lòng, sự bi thương của những kẻ ngoại lai lang thang vô định tìm đường sống được gói gọn trong nó. Nó không hướng tâm như nhạc Đức mà đánh thẳng vào lòng người nghe vậy. Mi cielito, người hầu em đi nghe concert bao năm nay ngoài tôi ra còn có ai sao?
Igipévirizoelur có một gu thưởng thức âm nhạc kì lạ, em chỉ muốn nghe những giai điệu đó khi chúng được chơi bởi một người sống bằng sương bằng thịt thay vì một ban toàn nhạc cụ tự chơi bằng ma thuật. Theo em thì mỗi người sẽ có cách riêng để thổi hồn vào nhạc, tạo ra thứ "chất" thuộc về riêng họ. Và Trésoir nhớ rõ, cậu chủ nhỏ ghét cay ghét đắng việc nghe nhạc tại nhà - thứ đã hình thành phong cách của quý tộc trong giới phù thủy. Thành ra dù có muốn hay không, họ bắt buộc phải đến dự concert mỗi cuốn tuần tại căn nhà được lấp đầy bởi đám muggle, loại cao cấp.
Mân mê gương mặt người nọ một hồi, tiếng chuông điểm mười một giờ đêm từ đền thờ St John gần đó khiến Trésoir thở dài. Cuộc vui vừa bắt đầu đã tàn, chậc, lão già nhà Black thật không biết chọn giờ. Trưởng nữ nhà d'Aurélie cúi đầu xuống thầm thì vài điều với Axl bằng âm lượng chỉ đủ họ nghe:
- Cưng có thể cho tôi "mượn" em được không?
Cả bé mèo đang say xỉn trong lòng em nữa. Mình sẽ ru ẻm ngủ, đá nhẹ ly champagne, sau đó thức tới sáng vì tiền đã mua cho ta 10 phút đi xe để đến sân ga Ngã Tư Vua. Tuyệt vời!
Đôi đồng tử ngọc lục bảo như sáng lên dưới ánh nến lờ mờ, Trésoir lại gần, tay vòng qua ôm lấy cả hai. Bỏ qua xuất thân không rõ, sau 11 năm sống tại nhà d'Aurélie đã được thay da đổi thịt, cốt cách cao quý, nàng ta là một quý cô từ trong máu, sang trọng từ hơi thở. Chưa từng nghĩ Volnay đủ mạnh để quật ngã mình, Trésoir giờ đây đang chếnh choáng giữa hơi men và thực tại.
- Àaa, còn vụ cá cược nữa mà~
Sau đó chưa đầy nửa phút, tiếng máy chụp ảnh vang lên lách tách rộ cả vùng bên cạnh.
- Tôi thắng?
- Còn quá sớm để khẳng định kết quả, Trésoir.
Tam tiểu thư chau mày đáp, ngón tay thon dài dừng trên gò má ửng hồng vì men say của Igipé, vén những lọn tóc vàng kim lộn xộn sang bên. Ả thích nó, thích cách chúng lưu luyến quấn quanh đầu ngón tay mình mỗi khi tìm đến tóc em chơi đùa. Axl nhẹ giọng nói vào tai người trong lòng, âm lượng vừa đủ để Trésoir nghe cùng:
- Nói tôi nghe, sao em biết cô ta trốn ra từ nhà Schwarzenb-
Chưa nói hết câu, một nụ hôn mang theo chút rượu dừng lại trên môi cắt ngang và đẩy đống câu hỏi đang nghẹn ở cổ họng ả xuống bụng. Thiếu niên mỉm cười, ánh mắt mơ màng:
- Không nói được, không nói được đâu.
Trésoir nhìn thế tất nhiên không vui, cô còn ở đây đấy? Nhưng nhanh chóng như cách thằng bé chặn miệng Axl thì cô ả đối diện đã thành thục yểm bùa ngủ lên Igipé, dìu em vào phòng ngủ. Đáng ra đã có một màn bế theo kiểu công chúa nếu như ả có đủ thể lực. Trúng tình dược, uống hết vài bình rượu còn cùng em nhảy nhót cả buổi khiến chân Axl bủn rủn.
—
Nhật ký một ngày của Trésoir:
Gửi em yêu,
Nay là một ngày tuyệt vời, mẹ bảo tôi bà ấy đã thêm chút tình được nhè nhẹ để gia tăng hương vị bánh. Em đã dính phải Axl, Axl dính phải em, lạ thật đấy.
À, nay tôi đã mở ra được thành tựu mới cho giới phù thủy - trúng tình được với cả hai người. Em thấy sao?
Em thích cô bé đó mà, nên tôi sẽ thích em và cả tiểu thư kia nữa. Sau này chúng ta không cần lo lắng về việc ai có thể ở bên em rồi.
Tôi sẽ làm việc nhà, cô ấy kiếm tiền còn em, em phải đảm đương việc ở bên chúng tôi đấy.
Nay em ngủ sớm hơn mọi ngày, Axl hạ bùa em. Tôi biết em không thích và sáng mai, khi em thức giấc, em sẽ nổi giận cho xem vì thế nên tôi đành dậy sớm chút để đi mua chút đồ cho em vậy. Còn nữa, tôi đã đổi mười đồng galleons cho 10 sickles lẻ của em, mớ sắt vụn đó sao xứng được nằm trên đôi tay mà tôi nâng niu, phải không em?
Ngày mai ta nhập học, mong em ngủ ngon.
Tái bút.
Trésoir
Người thầm thương em.
—
Tám giờ ba mươi phút sáng.
Ngày 1 tháng 9 năm 1938,
Tiết thời London hôm nay không được tốt cho lắm, à, đó là nếu người ta nhìn vào mảnh vàng kim sáng chói - thứ duy nhất lộ ra trên đỉnh đống vải tweed đắt tiền hình người đang đứng bên đường Knightsbridge.
- Vật nhỏ, em còn đứng đó thêm nửa tiếng nữa tôi đảm bảo chủ đề chính cho tiệc trà sắp tới là "Người thừa kế gia tộc d'Aurélie đúp học Hogwarts vì sợ lạnh."
Axl von Schwarzenberg tựa người vào chiếc Rolls Royce Wraith mới toanh - thứ đáng ra đang nằm trong showroom chờ đợi được ra mắt tại London Motor Show vào tháng 10 sắp tới. Đồng tử xám bạc như có như không âm thầm đánh giá đám muggle qua lại trên đường rồi dừng lại trên người Igipé, nở một nụ cười bất lực.
Ả có thể làm gì à? Nếu quát, mắng em sẽ giận, nếu cưỡng chế cởi áo em thì vừa mất phong thái quý tộc vừa chọc em khóc còn dùng phép thuật tại nơi đông người thế này sẽ thật khó mà không gây chú ý. Ả chưa muốn dính phải phiền phức với đám người ở bộ phép thuật đâu. Nịnh nọt ư? Không bao giờ.
- Em không quan tâm, chị làm cách nào thì làm.
Igipé điên cuồng lắc đầu, em không muốn cởi áo, càng không muốn đến tòa lâu đài kì dị nằm ở Scotland kia đâu. Mười ba độ! Mười ba độ đó! Thời tiết này người sống còn có thể hoạt động bình thường được hay sao. Em đổ lỗi tại tam tiểu thư không biết chọn xe, đáng ra ả nên chọn một chiếc có cửa to hơn hoặc ít nhất sai đám gia tinh yểm chút bùa mở rộng không gian xe một chút. Tuyệt nhiên không hề cho rằng vấn đề do mình mặc quá nhiều đồ.
- Mon trésor.
Chất giọng dịu dàng quen thuộc vang lên từ đằng xa làm em mừng đến độ từ bỏ hơi ấm trong chiếc áo khoác mà chạy đi tìm người. Cậu nhóc tóc vàng nhào vào ôm lấy cô gái tóc xanh ấm ức than thở:
- Nhỏ bắt em cởi áo khoác kìa chị ơi.
Trésoir nhìn đến dáng người đang tựa trên xe với vẻ mặt dửng dưng, đoán rằng mèo nhỏ lại bật đài kênh nhỏ nhen, nàng nhếch môi, dịu giọng dỗ dành:
- Schwarzenberg chỉ muốn đến đúng giờ thôi mà. Tôi cá 5 đồng galleons, mon chaton, em sẽ mất kiên nhẫn nếu thấy lượng người đứng xếp hàng để lên tàu nếu chúng ta đứng đây chờ mặt trời. Querida mia, thử nghĩ xem nếu chúng ta đến sớm ta thích chọn khoang nào thì chọn mà chẳng cần đắn đo xem nơi đó có đủ chỗ hay không. Hay dạy cho bọn phù thủy dơ bẩn kia một bài học?
Và một ngày mới tại London của ba đứa trẻ bắt đầu bằng những cuộc tranh cãi nho nhỏ như thế đấy.
-------------------
[19:53] - 18/02/2023
Art inspiration credit: "St. Paul's Cathedral from Ludgate Circus, London, England by John Atkinson Grimshaw 1885"