"LẬT ĐỔ NGAI VÀNG - TIÊU DIỆT PHÙ THỦY" - Giọng của quân phản ác đang vang lên ngoài cung điện, bởi vì nhà vua hiện tại đang thiết lập mối mối hệ thân thiết với những phù thủy tại Wanzalia, nhưng một số thành Phần trong bộ máy hoàng gia không có ánh sáng tốt phù hợp với phù thủy nên đã âm thầm lập ra pháp nhiệt quân nhắm mục tiêu trừ phù thủy ra khỏi vương quốc, nhưng không phải nguyên nhân chính, nguyên nhân thật sự đằng sau là do kẻ cầm đầu muốn giảm đức vua hiện tại và đánh ta muốn nắm quyền cai trị vương quốc này.
Bên ngoài thành tuy hung Quân không quá đông, nhưng bọn chúng lại hung hăng vô cùng.
"Có lẽ ngài nên xuất hiện và đàm phán với họ" - hoàng hậu dịu dàng nói với đức vua.
"Nàng không cần phải lo, chỉ là một bọn nổi loạn nhỏ, Daxus tướng quân sẽ lo liệu được" - đức vua nhỏ nhẹ nói với hoàng hậu.
Hoàng hậu vuốt nhẹ bờ má đức vua của mình " Nhưng bọn chúng đang đứng dậy và chống lại liên minh mà ngài đặt ra, bọn chúng không hiểu như thế nào là hòa bình thật sự, chàng cần xuất hiện và thuyết phục, em sẽ lo cho hoàng tử của chúng ta được"
Đức vua có bản vẽ đã được thuyết phục bởi lời nói của hoàng hậu của mình, ông ấy đứng nhìn về phía quân lính canh tại cửa và nói:
"Hãy canh gác cho thật kỹ, cẩn thận kẻ thù xông vào làm hại hoàng hậu và hoàng tử, chính ta sẽ xuất hiện và thương lượng với họ"
Lúc này ngoài thành không còn là một toán quân nhỏ nữa, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm ba vương quân Phản Quân lại xuất hiện và bao vây cổng thành.
Đức vua xuất hiện phía trên cổng thành với phong thái một bậc quân vương, ngài dừng lại và nhìn xuống quân phản lực hung hãn phía dưới, quân số của bọn chúng bây giờ đã đông hơn lúc nãy.
"Kẻ cầm đầu là ai, ta biết các ngươi cũng chỉ là vì lợi ích nhỏ nhoi mà làm điều dại, hãy đầu hàng và tất cả sẽ nhận được khoan hồng từ Wanzalia" - đức vua nói từ phía trên thành nói xuống với họ.
"Hahaha...mày có thật sự là vua hay không nhỉ, hay là con mắt của mày đã để lại trên ngai vàng rồi, rõ ràng quân của bọn tao nhiều gấp đôi quân số của mày, hãy trao lại ngai vàng cho thủ lĩnh của vực ta, may ra thì mày và gia đình nhỏ bé của mày còn đường sống thưa đức vua ạ" - một tên thủ lĩnh nhỏ lên tiếng.
Đối với những lời kích động và hành động ngôn ngữ ngông cuồng của quân thù, đức vua vẫn tỏ ra bình tĩnh và đưa ra lời yêu cầu cuối cùng cho bọn chúng
"Sau khi đếm đến 5, nếu như các mã không dừng lại và rút quân khỏi thành phố Wanzalia thì các mã sẽ bỏ mạng lại nơi này mà không còn thân thể để chôn cất"
"Đừng ảo tưởng nữa, mày đã hết thời gian rồi, mày và bọn phù thủy sẽ phải cút khỏi vương quốc nơi này bằng sự nhục nhã nhất. À ta quên, còn con trai bé yêu của mày nữa, ta nghĩ nó sẽ rất vui khi biết cha nó là một quân vương thất bại khi nó lớn lên đấy"
Khi nghe kẻ địch nhắc đến con trai của mình, ánh mắt đức vua từ nghiêm nghị đã chuyển sang một ánh mắt tức giận như muốn đốt cháy cả một cánh rừng, ngài bắt đầu giơ tay lên cao với lòng bàn tay mở rộng.
"1...2...3..." với mỗi tiếng ngài đếm ra thì một ngòn tay ngài nắm lại.
Bọn Phản Quân từ phía dưới thành vẫn nhìn đức vua với ánh mắt khinh thường và nghĩ rằng tên vua trên thành hiện tại là một kẻ điên.
"4"
"5" - sau tiếng cuối cùng mà đức vua đếm, ngài nắm chăt lòng bàn tay và hô to: "WANZALIAAAAAA!"
Từ phía phía cánh đồi bóng đêm phía xa kia, một nhóm thực thể xuất hiện và bay tới bao vây lấy bọn Phản Quân, bọn họ chính là những phù thủy liên minh với hoàng gia Wanzalia, họ đã nghe thấy tiếng gọi đến từ đức vua của họ và họ đã đến và hỗ trợ đức vua của mình. Đối với quân Phản Quân đông đúc, nhưng chỉ có khoảng bốn mươi phù thủy đến.
Tên thủ lĩnh nghĩ rằng quân đội hung hăng và đông đúc của hắn sẽ san bằng tất cả, với sự đắc ý đó, hắn đã ra lệnh cho đội quân hắn tấn công: "Hỡi những kẻ bề tôi trung thành cho Đức Thánh, hãy tiêu diệt bọn phù thủy và lấy đầu tên vua kia để làm hài lòng ngài Đức Thánh nào"
Bọn chúng chưa kịp giương cung hay phá cổng thành thì bốn mươi phù thủy đã bay xung quanh và bao vậy lấy bọn chúng, bọn họ kết lại thành hình tròn và niệm chú:
"Tzatoklemen entoxirtoe"
Sau khi những phù thủy niệm chú thì một kết giới bao vây lại bọn Phản Quân làm bọn chúng không thể nào đi ra khỏi đó, và bầu trời ngay bọn chúng bỗng nhiên tối sầm lại và sự sợ hãi của bọn chúng đã xuất hiện trên gương mặt của chúng. Hàng loạt vòng tròn ma pháp xuất hiện trên bầu trời phía bên trong kết giới, và từ phía những vòng ma pháp đó hàng loạt thiên thạch bốc cháy rơi xuống từ đó. Bọn chúng lần đầu được chiêm ngưỡng những ngôi sao từ phía vũ trụ đang bay đến và những ngôi sao đó chuẩn bị tước đi thân xác bọn chúng. Bọn chúng sợ hãi, bọn chúng chạy hỗn loạn tứ phía tìm cách thoát khỏi kết giới nhưng bọn chúng đã không thể nào thoát khỏi đó, bọn chúng cứ như những con kiến chuẩn bị hứng những cơn mưa dung nham mà đấng tối cao ban cho bọn chúng. Những thiên thạch rơi xuống và nổ tung những kẻ trong vùng kết giới, những tiếng hét, những bộ phận tay chân nổ tung tách rời khỏi cơ thể. Và cứ thế bọn chúng chưa tới năm phút đã chết sạch trong tình trạng cháy toàn thân và không toàn vẹn cơ thể.
Chưa kịp vui mừng chiến thắng thì bỗng nhiên hoàng hậu từ phía cung điện hét lên:
"ZARUS...ZARUS...."
Đức vua bất giác nhìn về phía cung điện nhìn thấy một bàn tay ma thuật to lớn đang bắt lấy hoàng tử đem đi qua một cổng không gian, do có sự hiện diện của các pháp sư ở đó nên họ đã bắn tia sét ma thuật vào cánh tay đó để nhắm giành lại hoàng tử, nhưng họ lại vô tình mở thêm một cổng không gian và hoàng tử Zarus bị hút vào đó và cánh tay đen to lớn đó cũng biến mất. Tất cả những gì còn lại là tiếng hét đau đớn của hoàng hậu và tiếng gọi thất thanh của nhà vua "ZARUSSSSSSS".
**
Tại một khu rừng cách xa cung điện Wanzalia 246 dặm về phía đông, một cổng dịch chuyển mở ra làm những sinh vật khu đó chạy tìm chổ nấp, và từ cánh cổng đó, một cậu bé khoảng 5 tháng tuổi với một vết ấn rồng ngay ngực trái rơi ra chầm chậm và nhẹ nhàng đáp xuống thảm cỏ.
Tiếng khóc của cậu bé đó vang lên làm inh ỏi cả một góc nhỏ khu rừng
"Sao lại có tiếng trẻ con khóc nhỉ, đây là khu rừng ta cai quản mà" - Giọng nói từ một cậu phù thủy nhỏ nhắn đáng yêu phát ra khi nghe thấy tiếng khóc. Cậu là Ammer, một nam phù thủy canh giữ khu rừng này, vốn dĩ khu rừng này là của thầy cậu, nhưng thầy cậu đã hy sinh cho trận chiến 5 năm trước nên hiện tại cậu là phù thủy duy nhất cai quản khu rừng này.
"Zarus" - cậu nhìn vào dòng chữ khắc trên mặt dây chuyền được đeo trên cổ đứa bé đó.
"Nhìn những vết đen xung quanh, có lẽ nhóc bị cuốn vào cổng dịch chuyển rồi bị đưa tới đây rồi nhỉ" - Ammer nhìn xung quanh rồi ngẫm nghĩ.
Cậu phù thủy nhỏ nghĩ rằng sẽ rất khó để tìm lại gia đình cho cậu bé này, nên là cậu mang đứa bé này về chăm sóc và sẽ tìm manh mối gia đình của đứa bé đó thông qua sợi dây chuyền và dấu ấn rồng trên ngực của đứa bé.
Thế là đứa bé đã được cậu mang về ngôi nhà nhỏ sâu bên trong khu rừng nuô nấng, nhưng cậu phù thủy nhỏ này đâu biết được là đứa bé đó sẽ mang lại những hạnh phúc cùng những cảm giác mà cậu chưa bao giờ trải qua trong cuộc đời cậu, nhưng cuộc sống chỉ tính là hiện tại, chúng ta không thể nào biết đến tương lai. Vậy liệu câu chuyện một người và một phù thủy sẽ xảy ra như thế nào đây.
**
Cùng lúc đó, phía hoàng gia Wanzalia ráo riết tập hợp quân và những phù thủy giỏi nhất để tìm kiếm hoàng tử, nhưng lỗ không gian lúc đó được tạo ra bởi cảm xúc gấp gáp và chưa ổn định nên không thể nào dò ra vị trí lỗ hỗng nối đến đâu, đức vua ôm hoàng hậu của mình vào lòng và vô cùng thương tiếc cho đứa con của mình, nhưng họ không bỏ ý định tìm lại người con trai yêu dấu của mình.
**
20 năm sau...
Tại khu rừng Elbeor, một chàng thiếu niên điển trai, cao ráo, trông anh ta có vẽ hơi phân vân khi đứng trước hai bụi hoa.
"Liệu thầy sẽ thích phong lan hay là cúc tinh linh???...hummmmm" - Anh chàng to xác này có vẽ đang phân vân khi lựa chọn hoa tặng cho người thầy của mình.
Từ phía bìa rừng một bóng dáng nhỏ nhắn đang đi vào chổ chàng trai trẻ, đó chính là Ammer, tuy đã trải qua một khoảng thòi gian khá là dài nhưng vẻ bề ngoài của cậu vẫn không đổi, vẫn nhỏ nhắn và xinh xắn, bởi vì cậu là phù thủy thuần chủng nên việc cậu giữ mãi nét thanh xuân là điều bình thường, vẫn đôi mắt xanh đó, vẫn là đôi môi nhỏ nhắn xinh nhỏ đó.
"Nhóc Zarus, nay nhóc cũng biết ngắm hoa nữa sao, anh tưởng nhóc giờ này đang trong thư phòng đọc sách hoặc đi luyện kiếm rồi chứ" - Ammer xuất hiện từ phía sau Zarus và hỏi anh.
Zarus bất giác quay lại với vẻ mặt mừng rỡ "Thầy, thầy đã trở về rồi sao, nhưng mà đừng gọi em là nhóc nữa mà, em đã lớn hơn nhiều rồi mà, còn lớn hơn cả thầy nữa này" - Zarus nói với cậu với giọng điệu nhỏng nhẽo.
Ammer nhìn anh với vẻ đắc ý "Gọi nhóc quen rồi, không có quen khi chiến hô khác"
Ammer vừa nói vừa hiệpn chân lên xoa đầu Zarus, mặt của Zarus đỏ lên vì hoàn hảo. Thật sự ra trong lòng Zarus mang tâm tư hiếu khách thầy phù thủy bé nhỏ của mình từ lâu, nhưng vì hoàn hảo và không biết cách thổ lộ, nên chỉ biết giữ nỗi lo tương tư trong lòng.
Có một sự thật là từng lần vào giữa tháng vào ngày trăng tròn nhất thì Ammer thường tắm trăng tại một hồ nhỏ gần đó, nhân lúc đó Zarus sẽ tiện làm là đi theo bảo vệ Ammer nhưng thật ra là muốn xem cơ có thể cậu bé ló ra sau lớp quần áo mỏng mong man đã khó nước và lộ ra cơ cơ nà, những lúc đó Zarus đều không thể không nhìn chăm chú, có nhiều lần Zarus đã không chịu nỗi đau nhưng vì sợ thầy nên đã Chế độ rất nhiều.
Về phần Ammer, tuy cậu là một phù thủy lớn tuổi nhiều hơn Zarus nhưng lại có phần ngây thơ hơn, bởi vì những phương thuốc mà cậu bé bào chế đều nhờ Zarus mang xuống thì trấn bán và giao cho khách, nên với Zarus nhỏ tuổi hơn thì Zarus lại lanh lợi và ranh giới hơn. Những lần cậu phù thủy nhỏ này mang theo Zarus lúc cậu tắm trăng đơn giản nghĩ là Zarus mong muốn canh giữ cậu, và trong cuộc sống hằng ngày thì Ammer luôn có những cử chỉ thân thiết với Zarus nhưng cậu vẫn chưa nhận ra điều đó anh chàng đó đã lớn rồi.
Vậy là Ammer cứ vô tư thân thiết thiết bị với Zarus như cái cách chăm sóc anh lúc nhỏ, còn về phía Zarus sâu cứ giữ tình cảm đó chưa tuyên nói ra với Ammer.
*Hết chương 1*