"Mẹ kiếp!" Diệp Triển tát thẳng vào mặt Giang Dương: "Mày nghĩ tao là ai hả? Đặng Hổ là anh em tao, anh em đấy!"Giang Dương ôm mặt, không thể tin nổi nhìn Diệp Triển. Nụ cười của Lý Kiệt cũng đơ cứng lại, chắc chắn trong đầu hắn đang thắc mắc từ bao giờ Diệp Triển lại có thêm anh em, sao chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến, cũng chưa bao giờ thấy tìm đến chúng tôi."Mày có tí tiền là ghê lắm hả, hả?!" Diệp Triển cứ liên tục vỗ nhẹ vào mặt Giang Dương, tuy không mạnh nhưng âm thanh vang lên rất rõ. "Xem ra mày cũng tẩm bổ cho Lý Kiệt nhiều nhỉ, bao nhiêu tiền để mua chuộc hắn bảo kê mày thế?!"Nhìn Giang Dương bị chơi khăm như vậy, lòng tôi vừa thấy thỏa mãn lại vừa thấy chua xót. Nếu tôi không phải em trai của Đinh Phi Dương, Mạnh Lượng sẽ không giúp tôi như thế, và Diệp Triển cũng sẽ chẳng đứng ra vì tôi. Nếu tôi chẳng quen biết Đinh Phi Dương, người bị ăn đòn đứng đây hôm nay có khi là tôi.Nếu sau này Đinh Phi Dương tốt nghiệp, rời khỏi trường, không ai bảo vệ tôi nữa, thì sao đây...Bất chợt tôi nhận ra sự tàn nhẫn của thế giới này. Không ai có thể mãi mãi che chở cho mình, dù có ông bố làm quan, thì sớm muộn gì cũng phải về hưu. Đường đời này sớm hay muộn cũng phải tự mình đi. Muốn tồn tại trên thế gian này, chỉ có cách là trở nên mạnh mẽ!Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ về tương lai, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét to của Lý Kiệt: "Diệp Triển, đủ rồi!""Sao hả?" Diệp Triển cười lạnh, tay vẫn dán lên mặt Giang Dương. Trên cả hai má của Giang Dương đều in dấu tay đỏ ửng.Cả ký túc xá im lặng đến mức thời gian như ngừng lại."Tao đã nể mặt mày lắm rồi đấy." Lý Kiệt không hài lòng nói: "Từ trước đến giờ giữa tao với mày chẳng có thù oán gì, làm gì phải làm căng thế? Đặng Hổ là anh em mày, ok, tao sẽ không động đến nó nữa; nhưng Giang Dương là anh em tao, mày cứ đánh nó hoài, không phải hơi quá sao?" Lý Kiệt đi tới, kéo tay Diệp Triển ra."Chúng ta nói thử xem giải quyết chuyện này thế nào đi, cứ căng thẳng mãi cũng chẳng ích gì, mày nói đúng không?" Lý Kiệt nhìn Diệp Triển.Diệp Triển gật đầu: "Tao cũng nói vậy mà, kết quả Giang Dương hỏi tao giá bao nhiêu. Hehe, tao Diệp Triển dễ bị mua bằng tiền à?" Nói rồi, Diệp Triển nhìn Lý Kiệt đầy ẩn ý, nở một nụ cười kỳ quặc.Lý Kiệt khẽ ho một tiếng: "Thôi, không nói mấy chuyện đó nữa. Mọi người đều là bạn cùng lớp, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp. Tao nghĩ để Đặng Hổ xin lỗi Giang Dương, rồi mời mọi người bữa cơm, chuyện này coi như xong."Đầu tôi "ong" lên một tiếng. Bắt tôi xin lỗi, còn bắt tôi mời cơm nữa sao?!"Không được." Diệp Triển nói thẳng: "Chuyện này Đặng Hổ không sai, tao sẽ đứng về phía nó tới cùng. Xin lỗi hay mời cơm gì đó, không có chuyện đó đâu."Lý Kiệt thấy Diệp Triển kiên quyết, bèn quay sang Giang Dương: "Mày thấy sao?"Ánh mắt Giang Dương trở nên u ám, hắn nói: "Tao không cần Đặng Hổ xin lỗi, cũng không cần nó mời cơm. Tao chỉ muốn solo với nó."Lý Kiệt vỗ tay cười lớn: "Thế cũng được. Diệp Triển, hay là hai ta không can thiệp, để bọn nó tự giải quyết vấn đề, thế có được không?"Đầu tôi "ong ong" lên một lần nữa. Solo sao?! Chỉ nhìn cái thân hình của Giang Dương, hai tôi cũng đánh không lại hắn! Hắn yêu cầu solo với tôi, rõ ràng là muốn danh chính ngôn thuận đập tôi một trận!Diệp Triển tức giận: "Mẹ kiếp, mày to như con gấu, solo với Đặng Hổ kiểu gì? Có gan thì solo với tao này, hôm nay không đánh chết mày tao không phải họ Diệp!""Tao không solo với mày." Giang Dương nói với Diệp Triển: "Tao muốn solo với Đặng Hổ. Nếu nó không dám thì thôi.""Mẹ kiếp..." Diệp Triển vẫn lải nhải chửi rủa."Tao đồng ý." Tôi bỗng nhiên nói. Tôi cũng chẳng biết mình lấy đâu ra can đảm để thốt ra ba từ này.Có lẽ, tôi cũng đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Tôi biết chắc chắn mình không thể đánh lại Giang Dương, nhưng tôi vẫn muốn đánh với hắn một trận đàng hoàng. Vì trong suốt ba năm cấp hai, lần nào hắn cũng dẫn người đến bắt nạt tôi. Tôi chỉ biết nhẫn nhịn vì bọn hắn đông người, nên thường nghĩ: "Nếu chỉ có mình Giang Dương thôi, tao nhất định sẽ đánh hắn, đánh cho thật đau!"Cơ hội này, giờ đây đang ở ngay trước mắt tôi. Tôi muốn xem mình đứng trước đối thủ mạnh như vậy, trong hoàn cảnh hoàn toàn không có lợi, không thể đánh lén, liệu tôi có dám ra tay hay không.Muốn trở nên mạnh mẽ, bước này không thể không vượt qua!"Mày..." Diệp Triển sững sờ nhìn tôi."Để tao solo với hắn." Tôi nhìn thẳng vào Giang Dương, nhìn kẻ đã bắt nạt tôi suốt ba năm trời."Đặng Hổ, mày không cần solo với hắn. Thời buổi nào rồi, ai còn chơi solo nữa. Không sao, chỉ cần có tao ở đây, bọn hắn không dám động đến mày đâu." Diệp Triển lo lắng nói, đặt tay lên vai tôi, làm tôi thấy ấm áp.Nhưng, suy cho cùng, cậu ấy chỉ vì nể mặt Mạnh Lượng, chứ không thực sự muốn bảo vệ tôi.Tôi hiểu rất rõ, rất rõ. Máu trong người tôi dần sôi lên. Thân hình Diệp Triển không bằng Giang Dương, nhưng Giang Dương trước mặt cậu ấy không dám hó hé. Tại sao? Vì Diệp Triển đủ liều. Chỉ khi đủ liều, mới tạo được danh tiếng, mới khiến người khác sợ hãi.Tôi muốn trở thành người như Diệp Triển, chứ không muốn là người được Diệp Triển bảo vệ."Tao tự lo được." Tôi nghe rõ ràng giọng nói của chính mình: "Lần này, tao tự lo."Diệp Triển không nói gì nữa, cậu ấy nhìn thấy quyết tâm trong tôi."Solo ở đâu?" Tôi nhìn Giang Dương."Ngay đây, ngay trong ký túc xá này." Giang Dương nói: "Mọi người đều nhìn thấy, không ai chơi xấu được.""Được." Tôi gật đầu."Đặng Hổ, mày chắc chưa?" Diệp Triển nhíu mày. Cậu ấy vẫn không muốn tôi solo với Giang Dương."Ừ." Tôi cười nhìn cậu ấy.Diệp Triển nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả, không biết là bất lực hay cười nhạt. Cuối cùng, Diệp Triển nói: "Được thôi. Solo thì phải có quy tắc. Thứ nhất, không được giật tóc. Thứ hai, không được cào mặt. Thứ ba, không được đá vào chỗ hiểm. Rõ chưa?"Tôi và Giang Dương đều gật đầu. Biểu cảm của tôi thì nghiêm túc, còn Giang Dương thì dần nở nụ cười. Lý Kiệt thấy cảnh này, ngồi xuống giường, vui vẻ rít điếu thuốc, chẳng có vẻ gì lo lắng Giang Dương sẽ thua cả."Bắt đầu đi." Diệp Triển lắc đầu, lo lắng nhìn tôi.Tôi hít một hơi thật sâu, rồi vung nắm đấm lao tới. Giang Dương tất nhiên đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng tóm lấy cổ tay tôi, sau đó nhấc chân đá thẳng vào ngực tôi. Tôi bị hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích, và cú đá vào ngực khiến tôi đau đến nỗi gần như không thở nổi. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi nắm được chân hắn, hét lớn một tiếng rồi kéo mạnh về phía sau. Chăn đệm dưới chân chúng tôi bị giày xéo đến mức không còn ra hình dáng gì nữa.Sức của Giang Dương rõ ràng lớn hơn hẳn, hắn vung tay còn lại, nện mạnh vào đầu tôi. Cú đấm của hắn nặng như búa, làm đầu tôi choáng váng, mắt tối sầm lại, trước mắt toàn là sao vàng lấp lánh. "Cho mày láo này, cho mày láo này!" Giang Dương vừa đấm vừa chửi, thoáng cái đã đánh tôi cả chục cái. Nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, ôm chặt lấy chân hắn, kéo, kéo mãi. "Vào trường THPT Thành Nam là muốn thể hiện phải không, tao đập chết mẹ mày bây giờ." Giang Dương tiếp tục vừa đánh vừa chửi, chân mà tôi đang ôm cũng giãy giụa, nhưng tôi dồn toàn bộ sức lực vào hai cánh tay, làm hắn không thể rút chân ra được."Đặng Hổ, đừng ôm chân nữa, đánh thẳng vào mũi nó đi!" Diệp Triển bên cạnh lo lắng hò hét, chỉ cho tôi cách đánh nhau. Trong ký túc xá đã có người không nhịn được cười, chắc họ cũng thấy cảnh tôi ôm chân Giang Dương thật buồn cười. "Cười cái mẹ gì mà cười!" Diệp Triển quát lớn vào mấy người đó, khiến họ cuối cùng cũng phải im bặt. Lý Kiệt thì vẫn cười, nói: "Diệp Triển, đừng nóng. Đây là đấu tay đôi, mày có giúp được gì đâu."Tôi vẫn ôm chặt lấy chân Giang Dương, chịu đựng những cú đấm nện vào đầu. Chân Giang Dương to khủng, ít nhất cũng cỡ 45, to như một con tàu. Tôi đột nhiên hét lớn, nghiêng mạnh người về sau, làm hắn mất thăng bằng, bị tôi kéo ngã lăn ra đất."Ahhh..." Tôi hét lớn, lao người đè lên Giang Dương, nắm đấm đập thẳng vào mặt hắn. Khoảnh khắc này, tôi đã chờ đợi từ lâu lắm rồi. Mặc dù trước đó trong lớp học tôi cũng đã đánh Giang Dương, nhưng đó là đánh lén, còn bây giờ khác, tôi thật sự đã đè được hắn dưới thân, dùng nắm đấm mà nện thẳng vào mặt. Tôi không biết mình có thể giữ thế thượng phong được bao lâu, vì sức của Giang Dương rất lớn, chẳng mấy chốc sẽ đẩy tôi ra, có khi còn lật ngược lại, dùng nắm đấm như búa của hắn mà đập vào mặt tôi. Nhưng không sao, chỉ cần khoảnh khắc này thôi, đã đủ rồi. Tôi gào lên, dồn hết sức vào hai cánh tay, nắm đấm đập như máy giã xuống mặt hắn. Đầu óc tôi trống rỗng, mắt mờ đi. Tôi lờ mờ thấy Lý Kiệt đứng dậy, mấy người khác trong phòng cũng đứng dậy; nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang, có vẻ như nhiều người đang kéo đến để xem náo nhiệt; thấy mũi Giang Dương chảy máu, máu chảy xuống miệng, dính đầy tay tôi; nghe tiếng hét phấn khích của Diệp Triển: "Giỏi lắm, Đặng Hổ!"Tôi không biết mình đã đánh bao nhiêu cú, nhưng đột nhiên Giang Dương đá mạnh một cú, hất tôi văng ra đất. Cú đá của hắn rất mạnh, tôi ngã nhào xuống sàn, đầu đập vào nền đất lạnh lẽo. Trên đầu là trần nhà trắng tinh, nhưng nhanh chóng, Giang Dương đứng dậy và lao thẳng về phía tôi. Tôi thở dài một hơi, biết rằng đến đây là kết thúc rồi, rồi nhắm mắt lại."Bốp!" Một cú đấm thẳng vào má, đau rát như lửa đốt, nắm đấm của Giang Dương thật sự quá tàn bạo! "Chết đi!" Tiếng hét giận dữ của Giang Dương, nhưng tôi lại thấy thật sảng khoái.Tôi chờ cú đấm tiếp theo của hắn, nhưng thời gian như ngưng đọng, chẳng có động tĩnh gì. Tôi nhắm chặt mắt, nghe được tiếng thở của mình, tiếng thở của Giang Dương, nhưng cú đấm đó mãi không giáng xuống.