Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Hành Trình Hai Thế Giới

Tehin
--
chs / week
--
NOT RATINGS
1.5k
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Bước Nhảy Vọt vào Thế Giới Mới

Tôi tỉnh dậy giữa một cánh rừng dày đặc, nơi ánh sáng mặt trời chỉ len lỏi qua những tán cây cao lớn, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên mặt đất. Mùi ẩm ướt của đất và mùi lá cây hoang dã xộc vào mũi tôi, khiến tôi cảm thấy choáng váng. Đầu óc tôi như đang quay cuồng với những hình ảnh lẫn lộn – một chiếc xe, tiếng gầm rú của động cơ, và rồi… bóng tối.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể tôi vẫn còn yếu ớt. Tôi xoa xoa đầu để lấy lại tinh thần và nhìn xung quanh. Cảnh vật trông thật kỳ lạ; những cây cổ thụ to lớn vươn lên như những người khổng lồ, và những bông hoa kỳ lạ nở rộ với màu sắc rực rỡ mà tôi chưa từng thấy. Không khí nơi đây cũng khác biệt – nó ẩm và tươi mát, nhưng cũng mang lại cảm giác bí ẩn.

Tôi bắt đầu đi bộ, từng bước chân cẩn thận như một đứa trẻ học đi. Tôi không biết mình đang ở đâu, nhưng sự tò mò và sợ hãi hòa quyện trong tôi, thúc đẩy tôi khám phá. Tôi đi qua những bụi cây, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc, và cảm nhận được sự sống xung quanh. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động lạ – tiếng sột soạt từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một sinh vật nhỏ, giống như một con thú cưng, với bộ lông màu xanh lá cây và đôi mắt to tròn, nhìn tôi với vẻ tò mò.

"Chào!" Tôi mỉm cười và thử nói với nó. Nhưng tiếng nói của tôi chỉ vang lên trong không khí như một âm thanh xa lạ. Tôi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy buồn bã khi thấy sinh vật này. Không có ai ở đây để chia sẻ niềm vui hoặc nỗi sợ hãi của tôi.

Sau một lúc, tôi quyết định tiếp tục hành trình. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng không chỉ là môi trường mà cả ngôn ngữ và văn hóa nơi đây cũng hoàn toàn khác biệt. Tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi cô đơn chực chờ, một cảm giác lạc lõng trong thế giới mới này.

Khi tôi đi sâu vào rừng, tôi bất ngờ nghe thấy những tiếng nói rì rào. Tôi đi theo âm thanh và thấy một nhóm người, họ đang ngồi quanh một đống lửa. Họ mặc những bộ trang phục khác nhau, mang theo những vũ khí kỳ lạ và có vẻ đang trao đổi với nhau về một điều gì đó quan trọng. Tôi cố gắng tiến lại gần, nhưng cảm giác hồi hộp khiến tôi dừng lại.

Một người phụ nữ trong nhóm có vẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của tôi. Cô ấy có mái tóc dài và xinh đẹp, da dẻ hồng hào, và ánh mắt mạnh mẽ. Cô nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn. Có lẽ cô ấy có thể giúp tôi.

Khi tôi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Họ nhìn tôi với sự nghi ngờ, và tôi cảm thấy như mình đang đứng giữa một cuộc chiến mà mình không hề biết. Tôi ngập ngừng, không biết phải nói gì, chỉ biết thều thào: "Xin chào!"

Cả nhóm im lặng trong giây lát, rồi người phụ nữ đó tiến đến gần. "Ngươi đến từ đâu?" Cô hỏi, giọng nói sắc sảo nhưng không kém phần dịu dàng.

Tôi lắc đầu, không thể trả lời. Tôi không hiểu họ đang nói gì, và tôi cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết.

Thời gian trôi qua, tôi ở lại cùng nhóm người đó. Họ giới thiệu cho tôi về bản thân và tên gọi của họ. Người phụ nữ, Arianne, trở thành người hướng dẫn của tôi. Cô đã rất kiên nhẫn dạy tôi từng từ vựng cơ bản, cách phát âm và cách giao tiếp.

"Từ 'chào' trong ngôn ngữ của chúng ta là 'Sal'," Arianne nói, chỉ vào tôi với một nụ cười. "Ngươi hãy thử nói."

Tôi cố gắng lặp lại: "Sal."

"Rất tốt! Ngươi đang tiến bộ," Arianne khuyến khích, và sự tự tin bắt đầu dâng trào trong tôi.

Những ngày tiếp theo, tôi học hỏi không chỉ ngôn ngữ mà còn cả văn hóa của họ. Tôi học cách săn bắn, thu thập thực phẩm, và các phong tục tập quán mà họ tuân theo. Tôi hiểu được rằng nơi đây có những quy luật và quy định rất khác biệt, và tôi cần phải tôn trọng chúng để được chấp nhận.

Mỗi buổi chiều, Arianne và tôi cùng nhau ngồi bên đống lửa, nơi tôi kể cho cô về thế giới của mình, về những công nghệ hiện đại, và về cuộc sống trước kia. Arianne lắng nghe một cách say mê, đôi mắt cô sáng lên với sự tò mò.

"Ngươi có những gì gọi là 'xe hơi'?" cô hỏi. "Nó có thể bay không?"

"Không, nó chỉ chạy trên mặt đất," tôi đáp, và chúng tôi cùng nhau cười về sự khác biệt giữa hai thế giới.

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ. Tôi vẫn gặp khó khăn trong việc hiểu ngôn ngữ, và nhiều khi những người khác trong nhóm không kiên nhẫn với tôi. Có lúc, tôi bị chỉ trích vì không hiểu hoặc không làm đúng. Những cơn sóng cảm xúc trào dâng, và tôi không biết làm thế nào để vượt qua.

Một buổi chiều, trong một buổi tập luyện săn bắn, tôi làm hỏng một mũi tên và khiến cho một con thú hoảng sợ. Nó chạy trốn, để lại cả nhóm không có thức ăn cho bữa tối.

"Tại sao ngươi lại không cẩn thận hơn?" Một trong những người trong nhóm quát lên, khiến tôi cảm thấy xấu hổ và thất vọng. Tôi lặng lẽ lùi lại, trái tim tôi nặng trĩu. Liệu tôi có bao giờ hòa nhập được vào thế giới này?

Nhưng Arianne đã đứng lên bênh vực tôi. "Mọi người đều có lúc mắc lỗi. Chúng ta cần phải kiên nhẫn," cô nói, ánh mắt mạnh mẽ. Tôi nhìn cô, cảm thấy biết ơn và ấm lòng. Chính sự hỗ trợ của cô đã giúp tôi không từ bỏ.

Những tuần sau đó, tôi dần dần bắt đầu thích nghi. Mặc dù vẫn còn nhiều khó khăn phía trước, nhưng tôi cảm nhận được một niềm hy vọng le lói. Tôi đã có Arianne bên cạnh, và mặc dù chúng tôi còn nhiều điều phải học hỏi về nhau, tôi biết rằng cô chính là người bạn mà tôi cần trong hành trình này.