Trên đỉnh núi, những tia sáng nhỏ từ ánh trăng mờ ảo kia đang dần tỏ. Khúc nhạc vĩ cầm nhẹ nhàng vang. Phía trong nhà thờ Cesali, là nơi những thiếu nữ đang nâng niu chiếc đàn cùng cây vĩ trên tay và đôi vai thon thả, chăm chút từng nhịp đàn một.
Tôi trơ người nhìn lên một khoảng không, lặng nghe thứ nhạc huyền ảo kia trong một màn đêm trơ trọi. Đêm nay họ đánh một bản nhạc cũ, bản nhạc của ngày đầu tôi đến đặt chân đến vùng đất của gió và nhạc này.
Tôi đơn giản là một tên không nhà. Và thích đi đây đi đó. Ngày này năm trước, tôi dọc theo con sông lớn trong rừng Daforga để ra biển, nghe nói là vùng biển đẹp nhất thế gian này.
Khu rừng lặng thinh khi tôi đặt chân vào, mang một vẻ hoang sơ kỳ bí như chưa từng có ai đến đây vậy. Dòng nước trong trẻo và dịu êm, ngắm nhìn nó thật lâu như lúc tôi thấy cảnh hoàng hôn lần đầu tiên.
Tôi bắt đầu đi thì bọn chúng mới bắt đầu ngọ nguậy đôi chút, ra vẻ hung hiểm với tôi bằng vài ngọn gió vun vút xượt qua mắt. Và cảnh cô gái kia đang cố siết chặt hơn để làm tôi bối rối trong thật buồn cười, đến sông cũng biết rạo rực nữa, ban đầu cứ tưởng cổ trong trắng lắm. Nhưng mà sông này thì chả có cá, rừng này cũng chả có động vật, chỉ có quả dại để ăn thôi. Nên là chắc cô này sợ tôi không ghé đến nữa đây mà.
Dân ở đây gọi cô ấy là Madsulky, dòng sông giận hờn.
Có một đêm không trăng nhưng sao thì ngập trời. Đáy sông vắng lặng lại có kim cương trồi lên, sáng trong vô ngần, biết là không phải nhưng mà tôi cứ thọc tay xuống vớt suốt đêm không ngơi nghỉ.
Sáng ra mới có chút gió thoáng qua, khu rừng đã xôn xao hết cả lên. Tôi thấy trên những tán lá còn đọng lại chút sương tàn, bèn nghịch một chút, búng tay lên vài cái lá thì mấy viên ngọc trên đó nảy lên như bọn cá chuồn vậy. Còn có thể nhìn rõ mây trời đang ân ái nhau trên đó.
Quả thật là thị thành không bằng một góc của chốn tiêu sơ này. Có một thứ còn sáng hơn cả đèn đóm của họ, thậm chí là hải đăng. Tôi mới bắt gặp được nó trên đỉnh núi. Tảng đá cạnh con đường mòn dẫn lên đó khắc "Nhà thờ Cesali".
Nhìn kỹ thì chỉ thấy được một thứ to lớn sần sùi như thân một cây cổ thụ. Những hạt nắng trên cái cây kia lại đung đưa nhịp nhàng, tạo thành những vệt sáng nghìn màu hình mạng nhện toả ra như một đêm pháo hoa vậy.
Tôi khi thấy mấy thứ đó thì không thể cầm đôi chân của mình được, chỉ còn cách chạy lên đó và nhìn nó bằng đôi mắt cuồng si này.
Một đỉnh núi lộng gió, tôi có thể cảm nhận hình dạng của chúng như mớ dây điện dưới thành phố vậy. Nó làm cái cây lớn trước mặt tôi giao động, âm thanh những cái lá thuỷ tinh của nó va vào nhau như tiếng Xylophone.
"Đó là Farest, đại thụ triêu dương." Một thiếu nữ bước ra từ nhà thờ, trên tay một chiếc giỏ trống không. Bộ đồ chỉ có mấy đường kẻ đơn giản và đã bạc phếch cả rồi.
"À… Vâng" Tôi đáp lời.
Nàng đẹp thật đấy, đẹp hơn cả Madsulky đanh đá, sắc lẹm mà tôi mới quen. Nàng giới thiệu mình là Flowence, người ở ngôi làng phía dưới chân núi.
"À mà tôi có việc phải về rồi, xin lỗi anh, đừng siết tay tôi nữa." Tiếng nhạc chào ngày mới của nhà thờ vang lên cùng lúc với trái tim tôi thổn thức.
Tôi xem đó là định mệnh và quyết định sẽ không lang bạc nữa, ở đây với "Thiếu nữ triêu dương" ấy là được rồi.
Tôi nhanh nhảu chạy theo cô ấy xuống làng nhưng mà đó chỉ là cánh rừng vắng lặng thôi.
"Có ngôi làng nào ở đây à?"
"Nó luôn ở trước mặt anh mà. Nhưng không phải muốn thấy là được đâu"
Tôi cũng có hỏi thử các thiếu nữ trong nhà thờ và họ cũng trả lời như vậy.
Tuy không hiểu gì cả nhưng mà tuần nào nàng cũng lên đây cầu phúc nên cũng không sao.
Đến giờ cũng tròn hai năm. Tôi tựa đầu vào gốc cây Farest, lắng nghe bản nhạc mà tủm tỉm, cái nắm tay trong vô thức ấy tôi vẫn còn ngượng tới bây giờ. Từ trên ngọn cây có một gã ăn mặc như từ trong truyện thần thoại bước ra vậy, hắn phóc xuống chỗ tôi rồi nói.
"Nè, cậu cũng bị thứ nhạc đó mê hoặc sao?"
"Hở?"
Tôi còn chả thèm nghe hắn nói gì, chắc chỉ là một tên nào đó mới đặt chân tới đây cũng nên. Mà sao cái cây trong suốt mà tôi không thấy hắn nhỉ?
"Anh từ đâu đến vậy?" Tôi hỏi.
"Sa mạc Kanifala, bên kia đại dương."
"À… ừ"
"Nè… tôi hỏi thật đấy, có muốn nghe thứ nhạc của thần không?"
Hắn dí trán vào tôi mà hỏi cố làm tôi phải đạp hắn ra. "Chó chết, đầu mày có vấn đề à?"
"Xin lỗi nhớ, cậu không nghe thì thôi vậy"
Mà đây là vùng đất thần linh mà. Có khi hắn nói thật.
"Ê! Thứ đó có thật thì cho nghe thử đi."
Hắn chỉ tay về phía đại dương rộng lớn. Thứ nhạc của thần đây sao? Hai năm rồi ở đây có thứ gì khác ngoài tiếng đàn vĩ cầm của Cesali đâu.
Bỗng tiếng nói của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Tallky, ân huệ của thần sẽ được ban cho kẻ xứng đáng. Nhắm mắt lại và hãy buông lơi. Từ tận sâu trong đáy lòng, hãy ước. Hãy cứ tĩnh lặng rồi chúa sẽ tìm thấy cậu. Cứ đứng đó, rồi tiếng sóng vỗ sẽ mang lý trí cậu đi xa. Tiếng nói của biển sẽ đáp lại cậu. Tiếng nhạc của thần sẽ được cất lên".
Anh ta biết tên tôi bằng một cách nào đó. Giọng nói của hắn vang vọng gắp không gian, như hắn đang nói chuyện với tôi khi đang ở ngoài đại dương vậy.
"Những cánh hoa sẽ dần lụi tàn rồi rơi xuống, những cơn sóng sẽ ngay lập tức xô tới rồi đón những cánh hoa đó ra biển khơi xa xăm. Tôi cũng muốn biến thành những cánh hoa đó khi đứng trước vùng biển thần bí này. Những cơn sóng đó như có linh hồn chất bên trong, nó vang vọng tiếng hát xen lẫn với tiếng gió rít trong đêm tối. Những tiếng nhạc du dương như muốn ép người khác ngủ ngay lập tức. Nếu ai có thể nghe được nó, thì người đó sẽ được xem là đứa con của thần."
Tôi chắp tay lại, nhìn về hướng biển khơi rồi từ từ thả lỏng. Ngay khi đôi mắt tôi vừa nhắm lại, cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi đang trôi nhanh hơn. Ánh mắt tôi tự hé mở như có gì đó thôi thúc.
Trước mắt tôi là một tiên nữ đang cầm một cây sáo pha lê trắng. Toát lên một vẻ đẹp quý phái, hút hồn tôi bằng đôi mắt màu cánh trả. Vạn vật xung quanh hướng về phía cô như đang chờ đợi điều gì đó. Nàng chầm chậm đặt cây sáo lên môi, ngay lúc nốt nhạc đầu tiên cất tiếng thì mọi thứ trước mắt tôi như đang vỡ ra thành từng hạt, nhoè dần, chuyển sắc đỏ thẫm, tiếng trống đập liên hồi xen lẫn tiếng hú hét như một bầy quỷ đang chuẩn bị mổ xẻ tôi trên bàn tiệc của chúng vậy.
Có cảm giác nếu đứng đây mãi thì không gian đơn sắc này sẽ làm đầu óc tôi điên lên mất. Tôi chỉ biết nhắm mắt và chạy theo một hướng vô định nào đó, rồi va phải thứ gì đó rất cứng và sần sùi, ánh sáng mờ ảo từ mặt trăng lại xuất hiện. Tôi lại trở về đỉnh núi cùng với ngôi nhà thờ cũ. Thở dốc rồi lại thở dài. Tôi ngồi bệt xuống đất. Sực nhớ ra tên kia, nhưng hắn đã chẳng còn ở đây nữa rồi. Thần linh à? Lũ lừa lọc.
Tiếng sóng vỗ cũng thật êm đềm, mùi của những cánh hoa Giva đang phản phất trong gió. Nó khiến tôi nóng rang lên, khát khô như muốn uống cả nước biển, tôi bị nó dẫn lối trong vô thức. Ảo giác sao? Nó mê hoặc tôi tới mức tôi còn thấy cả một vườn hoa mọc lên trên mặt biển. Nực cười. Những bông hoa không tên đó đang lơ lửng trên không rồi nhẹ nhàng rời đi theo chiều cơn sóng, phấn hoa phủ khắp bờ biển, tôi bây giờ cũng chỉ biết nằm phưỡn ra trên nền cỏ xanh mướt, chỉ muốn đắm chìm ở đây. Trong đêm tối cảnh tượng lung linh này còn hơn ánh đèn huyền ảo nơi quán xá. Đã nói rồi mà chốn thị thành không bằng một góc của chốn tiêu sơ này. Tôi cũng chẳng cần nghe tiếng nhạc của thần để làm gì nữa. Thế này là đã quá đủ. Chỉ cần chờ mùa đông tới nữa thôi.
Khi mùa đông đến, mưa và tuyết sẽ bị những cơn gió cuốn về hướng biển cả rộng lớn kia. Nghe các thiếu nữ nói rằng đó là do Phong Thần thứ Sáu làm. Mỗi khi mùa đông tới thì hạnh phúc sẽ tiếp bước ngay sau đó. Những con người vô nghĩ kia sẽ không hẹn mà gặp, ngọn gió của thần sẽ từ từ đẩy họ tới với nhau.
Vào ngày mười hai tháng mười hai, ngày mà mùa đông bắt đầu, ngày mà hoa nở muôn sắc. Ánh trăng chỉ còn là một sắc xanh ngọc bích. Phong thần thứ Sáu sẽ hạ phàm, để những mảnh đời vô hồn sẽ từ từ đến với nhau
Ngày mà mùa đông êm đềm kéo tới. Không mưa, không tuyết, không bão, thứ tồn tại vào ngày hôm đó chỉ có gió mà thôi. Tiếng gió, tiếng hát khi cất lên cùng nhau sẽ không phân biệt được. Vì vậy nhiều người còn đùa rằng gió hát rất hay.
Tôi ước rằng Flowence sẽ ở cạnh tôi vào ngày đó. Nó đem lại niềm tin cho một kẻ như tôi. Một lý do để ở lại đây và sống tiếp. Phải tìm được một nửa còn lại của mình trong cuộc sống tẻ nhạt này trước khi chết đi một cách vô nghĩa.
…
Bầu trời chuyển sắc xanh xám làm lòng tôi chợt buồn. Nó làm mặt biển không còn vẻ quý phái nữa. Nó làm những hạt sương không còn long lanh nữa. Đó là màu cũng sáng sớm và tôi ghét nó.
Chờ đến lúc bình mình ló dạng tôi mới xuống khu rừng để thăm Madsulky, và nàng vẫn hung hăng như mọi khi.
Mọi thứ ở Daforga luôn như vậy. Ánh lửa phừng phừng nhưng ấm áp. Dòng nước cuồng cuồng nhưng êm đềm.