Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Cladrian - Hành Trình

Phan_Long_6827
--
chs / week
--
NOT RATINGS
313
Views
Synopsis
Vinh - nhân viên văn phòng tầm thường ở Việt Nam - bị cuốn vào Cladrian, đại lục nơi quá khứ huy hoàng và hiện tại u ám quằn quại trong vũ điệu tàn khốc của lịch sử. Cladrian - xưa là đế chế thống nhất, nay chỉ còn là tấm gương vỡ của tham vọng và điên cuồng. Quý tộc ngự trị đỉnh tháp quyền lực, trong khi đại đa số nhân loại lê lết như sâu bọ trên mặt đất khô cằn của hy vọng. Dưới xiềng xích bạo quyền, trẻ em là bóng ma với đôi mắt nuốt chửng cả vũ trụ. Người già - lời cảnh báo sống về sự tàn lụi không thể tránh khỏi. Đàn ông, phụ nữ - những cỗ máy thịt xương vô hồn - mỗi nhịp tim đập là lời nguyền rủa cho một cuộc đời không đáng sống. Giữa địa ngục trần gian này, Vinh mang ngọn lửa thế kỷ 21 - tự do và công bằng. Anh trở thành tia chớp xé toạc bầu trời đen kịt, thắp sáng ngọn lửa cách mạng trong tim những kẻ bị áp bức. Trên lưỡi dao sắc giữa anh hùng ca và bi kịch, Vinh đối mặt với thách thức định mệnh: Phá vỡ xiềng xích của lịch sử hay trở thành con tốt trong bàn cờ quyền lực đẫm máu?
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1: Cladrian

Vinh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay gõ liên tục trên bàn phím. Bên ngoài cửa sổ, Hà Nội về đêm ồn ào và sôi động, nhưng trong văn phòng chỉ có tiếng gõ đều đặn của anh. Đồng hồ trên tường điểm 10 giờ tối, nhưng Vinh dường như không để ý.

Anh dừng lại một chút, xoa xoa đôi mắt mỏi mệt. Trên bàn, một tách cà phê đã nguội từ lâu nằm cạnh một tập hồ sơ dày. Vinh nhìn xuống tập hồ sơ, nhớ lại lời hứa với khách hàng về việc hoàn thành nó trước sáng mai. Anh thở dài, cầm lấy tách cà phê và uống một ngụm, nhăn mặt vì vị đắng.

"Vinh, về thôi." 

Giọng nói của Hương cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Vinh ngẩng lên, thấy Hương đang đứng tựa cửa, ánh mắt mời gọi. Cô đã cởi bỏ áo vest công sở, trông thoải mái hơn trong chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.

Vinh cân nhắc. Một bên là công việc, con đường đưa anh lên đỉnh cao. Một bên là cuộc sống, thứ anh đã bỏ quên quá lâu. Anh nhìn xuống tách cà phê nguội, rồi lại nhìn Hương.

"Xin lỗi, Hương. Còn việc phải làm." Vinh cuối cùng nói, cố gắng mỉm cười.

Hương thở dài, ánh mắt thoáng buồn. "Anh luôn nói vậy, Vinh ạ. Đừng để công việc nuốt chửng anh." Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, "Chúng tôi đi ăn ở quán phở gần đây. Nếu anh đổi ý, hãy đến nhé."

Khi Hương bước đi, tiếng gót giày của cô vang vọng trong hành lang vắng lặng. Vinh quay lại với màn hình, nhưng tâm trí anh đã không còn ở đó. Anh nghĩ về những buổi tối đã bỏ lỡ, những cuộc hẹn đã hủy bỏ, và tự hỏi liệu mình có đang đánh mất điều gì quan trọng hơn.

Vinh đưa mắt nhìn quanh văn phòng và bất chợt dừng lại ở một hộp quà nhỏ trên bàn. "Ồ, mình quên mất," anh lẩm bẩm, cầm hộp quà lên. Đó là món quà sinh nhật từ bà nội, người đã nuôi anh khôn lớn sau khi bố mẹ mất trong một tai nạn giao thông. Bà đã gửi nó đến văn phòng vào sáng nay, nhưng Vinh quá bận rộn nên chưa kịp mở ra.

Với một chút tò mò, Vinh mở hộp quà. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc cổ, có khắc những hoa văn kỳ lạ mà anh chưa từng thấy. Một mảnh giấy nhỏ kèm theo, viết bằng nét chữ run rẩy của bà:

*"Vinh yêu quý, đây là vật gia bảo truyền từ đời ông cố của con. Bà tin rằng đã đến lúc con nên giữ nó. Hãy đeo nó bên mình, nó sẽ mang lại may mắn cho con. Bà yêu con."*

Vinh mỉm cười, xúc động trước tình cảm của bà. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út, cảm thấy nó vừa vặn một cách kỳ lạ.

Đột nhiên, một cơn chóng mặt ập đến. Vinh cảm thấy thế giới xung quanh mình xoay vòng. Anh cố gắng bám vào mép bàn, nhưng mọi thứ trở nên mờ ảo. Khi Vinh mở mắt, anh đã ở một nơi hoàn toàn khác.

Một phòng ngủ xa hoa trải ra trước mắt anh. Rèm cửa nặng nề màu đỏ thẫm che đi ánh sáng bên ngoài. Đồ nội thất cổ kính bằng gỗ sẫm màu điểm xuyết khắp phòng. Vinh ngồi bật dậy trên chiếc giường lớn, tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Đây là đâu?" Anh tự hỏi, giọng nói của chính mình nghe lạ lẫm trong không gian xa lạ này. Vinh nhìn xuống bàn tay, nhận ra chiếc nhẫn bạc vẫn còn đó, lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt len qua khe rèm.

Anh cẩn thận bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào tấm thảm mềm mại. Vinh tiến đến cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm sang một bên. Cảnh tượng hiện ra khiến anh sững sờ.

Trước mắt anh là một thành phố cổ kính, với những tòa nhà đá xám xịt và những con đường lát sỏi uốn lượn. Xa xa, một tòa lâu đài đồ sộ vươn mình trên đỉnh đồi, tháp canh của nó như chọc thủng bầu trời xám xịt.

Cửa phòng bất ngờ mở ra. Vinh giật mình quay lại, thấy một người đàn ông lớn tuổi bước vào. Ông ta mặc bộ quần áo chỉnh tề, trông giống như một quản gia trong những bộ phim cổ trang mà Vinh từng xem.

"Thưa cậu chủ, bữa sáng đã sẵn sàng." Người đàn ông cúi đầu chào, giọng nói trang trọng.

Vinh cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội để thu thập thông tin. "Tôi... tôi cảm thấy hơi choáng," anh nói, giả vờ lảo đảo một chút. "Chuyện gì xảy ra tối qua vậy?"

Người quản gia nhìn Vinh với vẻ lo lắng. "Thưa cậu chủ, người không nhớ gì sao? Đêm qua người uống khá nhiều trong bữa tiệc của Nam tước Eldrich. Chúng tôi đã phải đưa người về."

Vinh gật đầu, cố gắng không để lộ sự bối rối. "Ah, phải rồi. Cảm ơn ông. Tôi cần một chút thời gian để tỉnh táo. Tôi sẽ xuống sau."

Khi người quản gia rời đi, Vinh bắt đầu khám phá căn phòng. Anh mở từng ngăn kéo, lật từng cuốn sách, tìm kiếm bất cứ manh mối nào về thân phận của mình ở thế giới này.

Trong ngăn kéo cuối cùng của chiếc bàn gỗ sồi, Vinh tìm thấy một cuốn nhật ký bọc da. Anh mở ra, nhanh chóng đọc lướt qua những trang giấy đã ngả vàng. Các mối quan hệ phức tạp, giao dịch mờ ám, âm mưu chính trị - tất cả hiện ra như một mạng nhện khổng lồ.

"Thú vị," Vinh lẩm bẩm, một nụ cười nhạt hiện lên trên môi. "'Tôi' ở đây cũng không khác 'tôi' ở thế giới kia là mấy."

Sau khi đọc xong cuốn nhật ký, Vinh cảm thấy đã sẵn sàng đối mặt với thế giới mới này. Anh chọn một bộ quần áo từ tủ - một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và áo vest đỏ thẫm - và mặc vào, cảm thấy như đang khoác lên mình một bộ giáp.

Vinh bước xuống phòng ăn, mỗi bước đều thận trọng như thể đang đi trên dây. Căn phòng ăn rộng lớn với một chiếc bàn dài đủ chỗ cho hai mươi người ngồi, nhưng chỉ có một bộ đồ ăn được bày biện ở đầu bàn.

Khi Vinh ngồi xuống, anh nhìn ra cửa sổ và chứng kiến cảnh tượng của Cladrian lần đầu tiên dưới ánh sáng ban ngày. Sự tương phản giữa xa hoa của nơi anh đang ở và cảnh nghèo đói bên ngoài khiến anh chú ý. Trên đường phố bên dưới, những người dân nghèo khó đang chen chúc nhau, trong khi những cỗ xe ngựa sang trọng lướt qua, phớt lờ họ.

"Johny," Vinh gọi người quản gia đang đứng gần đó. "Kể tôi nghe về tình hình thành phố."

Khi Johny bắt đầu kể, Vinh lắng nghe kỹ, đầu óc vạch ra kế hoạch. Anh nghe về sự bất mãn ngày càng tăng của dân chúng, về những cuộc họp bí mật của các quý tộc, và về những tin đồn về một cuộc nổi dậy sắp xảy ra.

Đột nhiên, Vinh thấy Johny cầm một mẩu bánh và ném xuống đường cho những đứa trẻ đói đang tụ tập bên dưới cửa sổ. Cảnh tượng này khiến Vinh cau mày.

"Johny," Vinh lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết. "Tôi nghĩ chúng ta có thể làm tốt hơn thế này."

Johny quay lại, ánh mắt ông thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở nên bình thản. "Thưa cậu chủ, ý của người là gì?"

Vinh nhướng mày, không chắc liệu mình vừa thấy điều gì trong ánh mắt Johny. "Ném bánh như vậy... nó không đúng. Chúng ta nên giúp đỡ họ một cách tử tế hơn."

Johny im lặng một lúc, như thể đang cân nhắc câu trả lời. "Thưa cậu chủ, đây là cách chúng ta vẫn làm từ trước đến nay. Nhưng nếu người có ý tưởng khác..."

"Có," Vinh nói, cảm thấy quyết tâm dâng lên. "Chuẩn bị cho tôi một giỏ thức ăn và quần áo sạch. Tôi sẽ tự tay mang xuống cho họ."

Johny nhìn Vinh chăm chú, và trong một khoảnh khắc, Vinh tưởng như thấy một tia sáng kỳ lạ trong mắt người quản gia. "Như ý cậu chủ. Nhưng xin phép được nhắc nhở, mỗi hành động ở Cladrian đều có... hậu quả của nó."

Vinh gật đầu, cảm thấy có điều gì đó sâu xa hơn trong lời nói của Johny. "Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Cảm ơn ông, Johny."

Khi Johny rời đi để chuẩn bị, Vinh không thể không tự hỏi liệu người quản gia này có biết nhiều hơn những gì ông ta thể hiện. Nhưng đó là vấn đề để suy nghĩ sau. Hiện tại, anh có một nhiệm vụ cần thực hiện.

Vinh quay lại nhìn ra cửa sổ, thành phố Cladrian trải rộng trước mắt anh, đầy thách thức và cơ hội. Anh biết rằng hành động nhỏ này có thể chỉ là bước đầu tiên trên một con đường dài, nhưng nó cũng có thể là khởi đầu của điều gì đó lớn lao hơn.

Anh nhìn xuống chiếc nhẫn trên tay mình, nhớ lại lời nhắn của bà. "Có lẽ bà đã biết điều gì đó," Vinh tự nhủ. "Có lẽ đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên."

"Cladrian," Vinh thì thầm, mắt vẫn nhìn chiếc nhẫn. "Có lẽ đây là cơ hội để bắt đầu lại, để làm điều có ý nghĩa." Và khi anh nghĩ "Và có lẽ, để đạt được nhiều hơn nữa," anh không thể không tự hỏi liệu chiếc nhẫn này và Johny sẽ đóng vai trò gì trong hành trình sắp tới của mình.

Với suy nghĩ đó, Vinh bước ra khỏi cổng dinh thự, sẵn sàng đối mặt với thế giới mới và những thử thách đang chờ đợi anh. Ánh nắng chiếu xuống những con đường lát đá, phản chiếu trên chiếc nhẫn bạc trên tay anh. Vinh hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí lạ lẫm của Cladrian tràn vào phổi. Anh không biết chính xác điều gì đang chờ đợi mình, nhưng anh biết rằng từ giờ phút này, cuộc đời anh sẽ không bao giờ còn như cũ.

Khi Vinh bước xuống những bậc thang cuối cùng, anh cảm thấy ánh mắt của Johny dõi theo sau lưng mình. Có điều gì đó trong ánh mắt đó - một sự hiểu biết, một lời cảnh báo, hay có lẽ là một lời hứa hẹn? Vinh không chắc, nhưng anh biết rằng trong cuộc phiêu lưu sắp tới này, anh sẽ cần tất cả sự giúp đỡ mà anh có thể nhận được.

Và với bước chân đầu tiên trên đường phố Cladrian, Vinh bắt đầu hành trình của mình - một hành trình sẽ thay đổi không chỉ cuộc đời anh, mà có lẽ cả vận mệnh của cả một thế giới.