Trong ngũ quốc, Lạc quốc là nước yếu nhất. Quanh năm lạnh lẽo, nhưng ở đây lại có một tin đồn người dân bản địa truyền tai nhau vô cùng thú vị.
Họ đồn rằng, sâu trong rừng, có một vị tiên nữ. Bất kể là bệnh gì nàng ấy đều có thể chữa, dù là sắp chết, chỉ cần một hơi thở là không thành vấn đề, chỉ là.... không khu rừng kia đầy rẫy mãnh thú, với cả tiên nữ kia sống sâu trong rừng, muốn gặp được khó như lên trời.
Nhưng cũng có người tin, người không tin. Trong đó số người tin kia có một đám đang tiến vào khu rừng nọ
Trong số họ có một người nói: " Liệu có thật không? "
Ngay lập tức có người gắt lên: " Bệ hạ đang nguy kịch, đừng có hỏi này hỏi nọ, chúng ta thà tin còn hơn không"
Một người khác liền rụt rè lên tiếng: " Vậy.... vậy, nhà của... tiên nữ kia ở đâu?"
Đúng nhỉ
Nguyên một cánh rừng lớn thế này, tìm thế nào bây giờ?
Một nhóm 3 người lập tức im lặng
Lúc bỗng có người rút đao, một phát chém về phía sau đồng bạn mình, người kia lập tức kinh ngạt thét lên: " A Nguyên!--"
Nhưng tiếng thét lập tức im bật, bởi vì một cái đầu rắng lập tức rơi xuống. Người tên A Nguyên lập tức cấm đao của mình lên đỉnh đầu nó, khiến nó chết hẳn.
Con rắn màu xanh biển cực kì đẹp mắt, nhìn là biết một con rắn cực độc
Chẳng đợi bọn họ nhìn kĩ, lập tức một con lợn rừng nhanh như bay lao tới, tính húc đám người bọn họ. Nhưng họ cũng không phải dạng tép riu, lập tức nhảy ra
Phải nói, con lợn này cực khủng, nó to bằng cả ba người cộng lại. Nhưng chưa đầy 5 phút nó đã bị cả 3 giết chết
A Nguyên lập tức lên tiếng khen ngợi: "A Nam, A Tấn các ngươi tiến bộ hơn nhiều"
Lúc này bỗng nhiên có một tiếng nói thanh thót vang lên: " Các ngươi tìm ta?"
Bọn họ lập tức giật mình, quay sang liền thấy một nữ nhân yểu điệu, da trắng như ngọc, mặt như điêu khắc. Điểm đặc biệt nổi bậc của nàng là có một mái tóc xanh nhạt vô cùng chú ý
3 người lập tức cảnh giác, tay để trên đao. Trong số đó có người rụt rè lên tiếng, là A Nam: "...Tiên nữ"
' Tiên nữ ' nọ nhàn nhạt nói:" Gọi ta là Phan cô nương hoặc Phan thần y"
Phan Y nhẹ nhàng ngồi xuống, lập tức các động vật trong khu rừng liền chạy ra, quay quanh nàng: " Các ngươi có bản lĩnh, nói đi, muốn cứu ai?, bệ hạ của các ngươi?"
3 người dù còn cảnh giác nhưng cũng để tay xuống, chấp tay thể hiện thành ý nói: " Phan thần y, Hoàng đế nước chúng tôi đang trong cơn nguy kịch, xin thần y hãy giúp đỡ"
Nàng đưa vuốt lông một con huơu sao gần đó nói: " Ta không làm không công đâu"
" Chúng ta biết, thần y muốn gì, không khả năng liền sẽ cho"
Nàng khe khẽ cười, giọng điệu lập tức thay đổi:" Được nha!, thế thì đi thôi"
Giọng điệu từ điềm đạm sang nhí nhảnh trong phút chốc làm 3 người có chút đơ ra, liền nghe nàng nói tiếp: " Phan Y không cầu gì hơn, chỉ cần cho Phan Y vàng là được"
Họ nghe như vậy liền nhanh chóng chỉnh lại nói: " Được, vàng Đại Chu chúng tôi không thiếu"
Đại Chu?, nga, được thôi, có vàng là được
Đại Chu là nước phồn vinh nhất trong ngũ quốc, cũng là nước giàu nhất trong cả 5, tất nhiên là nhiều vàng rồi!!.
Lên đường, lên đường
A Nguyên có chút thắc mắc hỏi: " Thần y không mang đồ ạ, nếu có chúng tôi có thể cầm giúp"
Liền thấy cô nhí nhảnh xua tay, quay sang liền lấy hộp thuốc trên lưng một con lợn rừng khác đeo vào. Cười híp mắt nói: " Đi tích đức thôi"
Ai ngờ vừa ra khỏi rừng, cô liền cười khan hai tiếng nói: "Các vị à, lâu rồi ta chưa vận động, sợ tới Đại Ngụy là không còn sức nữa ấy, .....hay là các vị thay ta đeo đi"
Nàng vừa nói vừa ngỡ hồm thuốc xuống, đưa cho A Tấn gần mình nhất, cười híp mắt
Chịu rồi, ai mượn nàng suốt ngày trong nhà đợi mấy đứa nhóc kia mang trái cây đến chứ. Biết vậy nàng sẽ mang theo con báo đen cưỡi rồi, vừa nhanh vừa mạnh
A Tấn, cũng nhận lấy, đeo vào mới cảm thán, thật sự nặng đấy, mặt dù so với hắn không tính là gì, nhưng so với mấy hồm thuốc khác hắn từng đeo thì nặng hơn tầm 3 lần